CUỘC GẶP GỠ KINH HOÀNG - TẬP HAI
Chương Một: Cuộc gặp gỡ kỳ lạ (phần tiếp theo)
Tóm tắt nội dung trong tập một. Henga, một phụ nữ Mỹ đã có chồng và đang đi du lịch Châu Âu một mình. Tình cờ nàng gặp một chàng trai lang thang tên là Larry. Với thói quen thích lang chạ với trai lạ khi ở một mình, Henga muốn có tình một đêm với gã đó nhưng chưa có cơ hội thực hiện. Hai người hẹn sẽ cùng nhau đi Thụy Sĩ. Đến lúc khởi hành thì Larry không có mặt ở điểm hẹn. Henga buồn bã tự lái xe lên đường một mình. Mời các Bạn nghe tiếp tập hai.
Henga dừng lại ở một ngã tư chờ đèn đỏ. Đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng đập cửa kính dồn dập, bèn quay lại nhìn. Trái tim nàng đập nhanh loạn xạ. Trời, hắn đã đứng đó, đầu vẫn đội chiếc mũ lưỡi trai Cricket phủ đầy tuyết, khuôn mặt nhợt nhạt đi vì lạnh, nhưng ánh mắt cùng với nụ cười của gã reo vui ấm áp. Trong chốc lát nàng thấy mình trẻ lại và trong lòng vui sướng.
Henga ra hiệu cho hắn vòng qua phía bên kia để vào xe ngồi cạnh nàng. Hắn gật đầu chạy băng qua mũi xe, giậm chân và giũ sạch tuyết trên mũ cùng với chiếc áo Blouson rồi mới mở cửa chui vào và ngồi xuống ghế, làn gió lạnh ngắt theo hắn ùa vào trong xe. Hắn nhe răng cười tươi rói:
- Chào bà !
Trông Larry vui như .. Tết. Phải, nàng nghĩ chính hắn là phong bao lì xì của nàng. Henga tỏ vẻ hài lòng thân mật hỏi:
- Cậu đợi có lâu không? Sao không tới khách sạn? Bị rét cóng rồi nè.
Larry nhoẻn miệng cười:
- Không lâu đâu, thưa bà. Tôi nghĩ không nên tới khách sạn. Nơi đó sang trọng quá mà, không phù hợp với tôi và … cũng không hay cho bà. Oh bà có chiếc xe xịn quá đi !
- Uhm phải.
Nàng cho xe chậm lại khi tới đèn đỏ kế tiếp.
- Ủa hành lý đâu? Larry !
- Oh tôi đã bị mất cùng với tiền bạc rồi ạ.
- Trời, vậy cậu đi mình không thôi à ?
Hắn cười to:
- Vâng, tôi chẳng còn gì. Ronny đã nói trước là tôi sẽ làm mất hết, vậy mà tôi không nghe. Tôi gặp một cô gái, tôi nghĩ cô ấy thật thà, nhưng hóa ra là không phải vậy !
Nói xong hắn cười thoải mái. Henga hỏi lại:
- Ý cậu muốn nói là cô ta đã ăn cắp hết đồ đạc của cậu?
Gã nhún vai:
- Thằng bồ của nó lấy thì đúng hơn. Ronny đã cảnh báo tôi, nhưng tôi vẫn bị lừa. Ah, thưa bà, bà đã để lại ba trăm Mác thanh toán tiền ăn hôm qua, còn thừa đây ạ!
Hắn rút từ trong túi ra xấp giấy bạc. Henga gạt đi:
- Cậu cứ giữ lấy !
- Oh không ! Tôi chỉ nhận cuộc đi chơi, chứ không nhận tiền !
Nàng nói nhanh:
- Vậy cậu giữ tiền đó, một lát đổ xăng.
Hắn nhìn nàng: “Thưa vâng, tùy bà ạ !”
Xe ra tới xa lộ. Nhìn con đường phủ đầy tuyết, nàng nghĩ thế nào cũng gặp băng giá vì nhiều xe phía trước chạy rất cẩn thận.
- Chắc chúng ta tới Bâle trễ lắm đây !
- Bà có vội không?
- À không !
Hắn cười: “Tôi cũng không, tôi chẳng bao giờ vội cả !”
Nàng cũng vậy. Có một gã đàn ông trẻ khỏe bên cạnh, nàng vội vã làm gì !
Có lẽ sẽ tới Bâle khoảng hai giờ chiều. Mới đầu nàng định sẽ Book khách sạn Adelon, nhưng rồi đổi ý. Nàng nghĩ nếu tới đó với Larry thì rất phiền toái. Kiếm một Hotel bình dân hơn sẽ ít bị để ý! Nàng hỏi:
- Tối qua cậu ngủ ở đâu?
- Dạ, tôi thuê một phòng. Xin lỗi bà, tôi đã dùng tiền của bà, tôi sẽ hoàn lại ạ !
“Với một con girl ?” Nàng chợt nghĩ và cảm thấy bực bội nên sẵng giọng:
- Cậu đừng quá bận tâm chuyện đó, tôi nhiều tiền mà. – nàng ngập ngừng rồi nói tiếp – Tiền thì cần thiệt đó, nhưng không phải lúc nào nó cũng đem lại sự thỏa mãn.
Hắn cựa quậy rồi hất chiếc mũ lên nói:
- Ba tôi rất hay triết lý về cái vụ đó. Hạnh phúc ! Hạnh phúc ! Người nhiều tiền thường hay nói đến.
- Phải, cậu nói đúng, Khi có nhiều tiền, người ta dễ sai lầm.
Hắn lại động đậy:
- Ronny thì nói rất ít người có nhiều tiền, nghĩa là có rất nhiều người nghèo
Nàng nghĩ thằng nhóc ngây ngô này cũng bày đặt triết lý. Nàng hỏi:
- Tôi nghe cậu cứ nói hoài về Ronny. Hắn là ai thế ?
- Đó là anh bạn chí cốt của tôi.
Hắn quay về phía Henga, nàng khá bất ngờ khi thấy vẻ mặt hắn rạng rỡ hẳn lên. Có lần đang buồn muốn chết, nàng tò mò đi nghe giảng đạo Tin lành ở chỗ Billy Graham, nàng thấy mình đang ở giữa một đám đông có cái bộ mặt sáng ngời y như gã trai trẻ lúc này.
Trong lòng nàng chợt dâng lên một nỗi ghen tức kỳ cục. Henga biết chắc rằng nếu lần nào có dịp nói về nàng cho các bạn hắn nghe, hắn sẽ không bao giờ có cái vẻ mặt đó.
- Nói về Ronny cho tôi nghe đi !
Larry đăm chiêu nhìn về phía trước, một lúc hắn nói giọng nhỏ nhẹ:
- Ronny là một con người độc đáo và khôn khéo có một không hai. Hắn giải đáp được tất cả mọi câu hỏi của bất kỳ người nào. Ai gặp vấn đề gì, hắn đều có cách giải quyết. Thật là kỳ diệu.
Nàng cố tỏ ra quan tâm:
- Anh ấy chắc phải tuyệt vời lắm nhỉ? Cậu gặp anh ta ở đâu?
- À thì cũng trong một dịp !...
Hắn trả lời qua loa như muốn nói cho qua chuyện. Nhưng nàng lại hỏi tiếp:
- Sao anh ấy không đi cùng với cậu?
Hắn vỗ đùi cười:
- Lúc này Ronny đang ở trong nhà đá rồi !
- Trời, tại sao thế?
Larry kéo sụp vành mũ xuống và nhìn nàng:
- Xin bà đừng nghĩ Ronny là người xấu. Tất nhiên là phải có chuyện gì xấu thì mới bị vô khám, nhưng với Ronny thì không phải vậy. Chỉ là hành động phản kháng. Hắn tổ chức biểu tình phản đối ở Hamburg nên bị bắt.
Hai tay để trên vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, Henga vẫn hỏi tiếp:
- Anh ấy phản đối về cái gì?
Larry không đáp, im lặng một chút, nàng nhìn hắn lập lại câu hỏi: “Phản đối cái gì?”
Hắn kéo vành mũ rồi nói:
- Tôi thật sự không biết, thưa bà. Việc này chắc phải tranh cãi dài dài. Nhưng tôi biết chắc chắn Ronny phải có lý do đúng đắn mới làm điều đó.
- Thật không? Cậu chắc chứ?
Hắn động đậy vẻ ưu tư: “Chính Ronny nói thế !”. Nàng nghĩ: “Lúc nào cũng Ronny, đúng là đồ trẻ con”
- Này Larry, nếu anh ấy khôn ngoan hơn cậu, sao lại để bị tóm.
- Oh, Ronny thấy rất vui vì điều đó đấy. Hắn giải thích rằng nếu thiên hạ không biết mình là ai, thì mình chẳng là gì cả. Với hắn việc công khai ra mắt trước đám đông là điều quan trọng. Hắn vào tù, các báo đều đăng tin. Bây giờ ở Hamburg, ai cũng biết và nói về hắn. Có phải hắn rất khôn ngoan, đúng không thưa bà.
- Chắc anh ấy chống lại bọn nhà giàu chứ gì?
Larry cau mày, miễn cưỡng đáp:
- Vâng, chắc là vậy !
- Thế còn cậu?
- Tôi ư ? Cũng có thể vào một ngày nào đó…. Tôi chưa nghĩ đến !
- Nhưng cậu nghe lời Ronny…
- Dĩ nhiên, làm sao khác được. Cuộc biểu tình ở Hamburg rất đáng nể. Ronny tập hợp được một đám đông. Tôi cũng ở đó. Trời mưa như trút nước, tôi cố tìm chỗ trú. Nhưng Ronny muốn tôi dẫn đầu, nên tôi đành phải lên trước. Mọi người tập trung như một đám Zombi ướt, đói và lạnh. Khi Ronny diễn thuyết, chỉ có năm phút mà đã như châm dầu vào lửa. Nhưng khốn nỗi, đó là một cuộc biểu tình. Mọi người la hét, đập phá các cửa kính, rồi đốt xe, cả ném đá vào cảnh sát. Thật là hỗn loạn.
- Nhưng tại sao phải như vậy? Larry !
Hắn nhìn nàng, ánh mắt đột nhiên như đề phòng.
- Phải làm vậy thôi. – Ronny nói thế.
- Rồi sao nữa?
- Tụi cớm vây bắt chứ sao ! Chúng ném lựu đạn cay. Cũng may trời lạnh…
Hắn cười vui vẻ và nàng cũng thấy hào hứng với câu chuyện.
- Một cảnh tượng hỗn loạn diễn ra. Ronny đến gần cùng tôi, cả bọn giẫm lên cả mảnh kính vỡ. Có năm chiếc ô tô bị phóng hỏa. Mọi người la hét và chống cự. Ronny bắt tôi phải trốn khỏi Hamburg, nên tôi lập tức tháo chạy khỏi đó.
Trời dần sáng rõ, tuyết cũng ngừng rơi. Henga cho xe phóng nhanh. Nàng hỏi:
- Anh ấy bị giam bao lâu?
- Tôi không rõ, chắc khoảng một tuần hay hơn.
- Cậu có định gặp lại Ronny chứ?
- Dĩ nhiên, tôi có địa chỉ của anh ấy. Khi đã gặp lại được Ronny rồi, tôi sẽ không để thất lạc hắn. Sắp tới, tôi sẽ gửi ảnh cho Ronny. Phải, tôi đang rất mong gặp lại ảnh, đó là một người phi thường.
Thật ra Henga mơ hồ thấy Larry chưa có ý định gặp lại anh bạn Ronny của hắn lúc này. Nàng nói:
- Cậu làm tôi thấy lo ngại. Không có hành trang, tiền bạc và cả quần áo nữa. Cậu làm cách nào để xoay sở?
- Bà đừng lo, tôi luôn luôn tìm ra được cách nào đó. Trước tiên phải kiếm việc làm. Bà thật là tốt khi để mắt tới tôi. Sau đó tôi sẽ xin việc trong một khách sạn hay một Gara. Tôi đâu có cần nhiều tiền.
Henga thấy biển cho phép đỗ xe phía trước, nàng cho xe chạy chậm lại và dừng hẳn.
- Cậu muốn lái chứ?
- Vâng, rất muốn ạ !
Hắn nhảy xuống xe đi vòng qua bên lái và mở cửa trong khi Henga chuyển qua ghế bên phải.
Khi xe vào đường cao tốc, Henga nhận ra gã trai trẻ này là một tài xế cừ khôi đầy kinh nghiệm. Trong có vài phút, chiếc Mercedes phóng tới 170 km/h và Henga cảm thấy mắc cỡ vì nàng lái xe quá cẩn thận và chậm như rùa. Thật ra cũng do tuổi tác thôi. Nàng buột miệng:
- Chạy nhanh như vầy, chúng ta sẽ tới Bâle trong hai giờ nữa.
- Tôi lái có quá nhanh không? Thưa bà.
Hắn lái nhanh thật nhưng nàng vẫn nói:
- Không sao, tôi thích mà. Cậu lái xe cừ lắm.
- Cảm ơn bà.
Nhìn nét mặt đăm chiêu của Larry, nàng thấy hắn không muốn nói chuyện nhiều vì bận tập trung lái xe, thưởng thức một chiếc xế xịn và trổ tài cầm lái. Nàng thấy thật thoải mái. Sau một lúc nhìn con đường tít tắp đơn điệu, nàng để trí óc miên man quay về quá khứ.
Henga là con gái cưng độc nhất của một luật sư quốc tế nổi tiếng. Nàng học hành trên đất Mỹ và đã tốt nghiệp Cao đẳng. Cha nàng là cộng sự của một hãng buôn lớn ở Lausanne, chuyên phụ trách các vấn đề về tài chính. Năm nàng 24 tuổi, ông bố cho phép nàng giúp việc trong hãng. Henga rất đắc lực trong công việc. Làm được 6 năm thì cha nàng mất vì một cơn đau tim. Dù vậy công việc của nàng cũng không có gì thay đổi.
Jack Archer, một cộng sự viên khác của văn phòng pháp lý sử dụng Henga làm thư ký riêng trước khi các luật sư khác để ý tới nàng. Nàng có quyền lưa chọn công việc, nhưng Archer khiến nàng thích hơn cả. Hắn điển trai, hài hước và khá quyến rũ. Henga là mẫu phụ nữ nhiều ham muốn nhục dục, nàng cần đàn ông và đã có rất nhiều nhân tình không thể đếm xuể. Khi Archer ngõ lời mời nàng làm việc, Henga nhận lời ngay. Ngay ngày đầu tiên khi nàng đến làm việc, hắn đóng cửa và khóa trái phòng làm việc để ăn mừng sự cộng tác của nàng. Hai người nhanh chóng cởi bỏ quần áo và lăn lộn trên mặt thảm. Những cuộc làm tình thật là ướt át thỏa mãn mà nàng hay gọi bằng từ ngữ: “cuộc mây mưa chớp nhoáng”.
Jack Archer đã ranh ma thu xếp để được phụ trách những cú áp phe của lão Hermann Ralph ở Thụy Sĩ (Affaire – Phi vụ - Tiếng Pháp). Chẳng ai biết làm cách nào mà Archer đã thành công. Lão Hermann Ralph đến Lausanne tìm một luật sư cỡ bự và lành nghề làm cố vấn tài chính, Archer được chọn và nhanh chóng leo lên một nấc thang cao hơn trong hãng. Dịch vụ của lão Ralph cũng quan trọng như là hộp thư của Tòa bạch Ốc dành riêng cho Tổng Thống.
Hermann Ralph là một lão già gần bảy mươi tuổi, tướng cao gầy có cái đầu hói nhẵn thín, trông hom hem vậy nhưng lão là một tỉ phú tên tuổi làm trụ cột trong ngành phân phối điện tử trên thế giới. Từ lâu, lão đã tính đến những khó khăn trong việc kiểm soát các giao dịch và sự hạn chế của những dịch vụ khi cần thiết phải chuyển ngân một số vốn lớn hợp pháp vào lúc đầu để rồi sau đó gian lận trong trương mục ngân hàng ở Thụy Sĩ để hòng trốn thuế. Lão cần một người khôn khéo ở tại chỗ để thực hiện những phi vụ của lão, Jack Archer được chọn cùng với Henga làm phụ tá luật sư. Và nàng bắt đầu dính líu tới các áp phe.
Cứ ba tháng một lần, Ralph đáp máy bay tới Genève để nghe Archer báo cáo các hoạt động. Một hôm Archer bị gãy chân trong một tai nạn trượt tuyết, hắn yêu cầu Henga thay mặt hắn đi gặp lão Ralph. Hắn dặn dò nàng:
- Cô đã biết rõ về túi tiền của lão. Tôi nhờ cô tiếp lão lần này. Cẩn thận, đó là một lão già rất ranh ma.
Henga từng nghe nói nhiều về tỉ phú Hermann Ralph, nhưng nàng không hề biết lão tàn tật. Nàng rất ngạc nhiên khi thấy lão chống nạng, lão trông có vẻ khó chịu, cau có, trán nhăn lại. Nàng gặp lão suốt ba giờ đồng hồ trong một căn nhà riêng sang trọng của lão ở Ber gơ.
Năm đó Henga 36 tuổi, và rất đẹp. Cái đẹp chin mùi của đàn bà. Nàng tự tin và am hiểu đàn ông. Henga chứng tỏ sự thông minh sắc sảo, nhiều sáng kiến, những đề nghị của nàng bổ sung vào các ý kiến của Archer làm lão chú ý.
Khi trở về Lausanne, Archer nói với nàng:
- Lão già chú ý đến cưng rồi đó. Lão muốn gặp lại cô.
Tháng sau, Ralph quay lại Thụy Sĩ và tới văn phòng ở Lausanne. Lần đầu tiên, lão đến thẳng bàn làm việc của Henga trước khi vào gặp Archer, lão nói với nàng bằng giọng khô khan cố hữu:
- Các đề nghị của cô rất hay. Xin hãy nhận nơi đây sự cảm ơn của tôi.
Lão đưa cho nàng một món quà nhỏ: Một chiếc đồng hồ bạch kim nạm kim cương.
Khi lão đi khỏi, Archer gọi Henga vào bàn giấy của hắn:
- Lão già muốn cô làm thư ký riêng cho lão. Tùy cô nhé ! – Hắn cười – Tôi không khuyên cô điều gì cả. Nếu cô biết chơi Game, tôi nghĩ cô có thể trở thành vợ lão. Lão phiền muộn, cô độc, lão cần một người chăm sóc cơ ngơi của mình. Một phụ nữ đẹp và thông minh như cô sẽ khiến lão tự hào. Cô sẽ làm cho lão chứ? Có muốn tôi phụ trách vụ này không?
Henga ngạc nhiên nhìn hắn. Phải mất vài phút, nàng mới hình dung hết tầm quan trọng của sự việc. Nhưng nàng không do dự lắm:
- Anh tin là tôi có thể sao?
Archer hào hứng:
- Thì chắc mười mươi đi rồi. Này cưng, tụi mình rất hợp nhau. Tôi sẽ rất vui nếu cô là vợ hắn. Chúng ta có thể hợp tác với nhau dài dài. Nếu cưng nhận lời lấy lão, tôi sẽ thu xếp.
Ý nghĩ trở thành vợ người giàu nhất nhì trên thế giới. Với tuổi của nàng, làm sao mà cưỡng được sự hấp dẫn đó chứ?
- Vậy anh cứ thử đi, em chỉ sợ khó thành công thôi.
Nhưng Archer đã thành công. Ba tháng sau, Henga nhận được thư riêng của lão Ralph hẹn gặp ở khách sạn Palace ở tỉnh Montreux để dùng cơm với lão.
Archer reo lên:
- Xong rồi. Tôi đã mang đến cho cô một núi tiền. Nào đóng cửa lại và cởi quần áo ra. Hãy làm gì đó để cảm ơn anh, vì anh xứng đáng được thưởng. Phải không cưng?
Cả hai lao vào ôm chầm lấy nhau, hấp tấp trút bỏ trang phục và lăn ra thảm. Henga tự nhiên thấy hưng phấn quá đổi.
Lão Ralph nói ngắn gọn theo đúng kiểu của dân làm ăn lớn. Lão cắt nghĩa rằng lão cần một người đàn bà. Ralph sở hữu nhiều nhà cửa ở Châu Âu, lão muốn có một người quản lý gia sản ở Florida. Lão cho rằng mình đã rất may mắn khi tìm được nàng là một mỹ nhân, vừa duyên dáng ngọt ngào lại rất thông minh. Nàng hội đủ các đức tính mà lão cần ở một người vợ. Lão hỏi nàng có đồng ý không?
Henga đủ thông minh để hiểu rằng nàng không cần thiết phải làm bộ làm tịch kiểu em chả em chả để làm gì. Nàng nhìn thẳng vào mắt lão:
- Dạ. Em mong sẽ có thể mang lại hạnh phúc cho ông. Cũng như ông sẽ ban cho em như vậy.
Câu trả lời khiến lão tỉ phú rất hài lòng. Vài phút nặng nề trôi qua, lão Ralph chăm chú quan sát nàng với cái nhìn soi mói. Lúc ấy Henga thực sự cảm thấy lo lắng.
Lão nói với giọng dịu dàng hơn:
- Trước khi chúng ta có quyết định dứt khoát, tôi muốn em trả lời một câu hỏi hết sức tế nhị. Vấn đề tình dục có thật sự cần thiết và quan trọng đối với em không?
Henga rất tinh ý và khôn ngoan, nàng đã nghĩ trước tới câu hỏi này nên đã chuẩn bị sẵn. Nàng làm bộ hỏi lại:
- Tại sao ông cần biết điều đó?
Ralph trả lời thành thật:
- Tôi là một lão già tàn tật. Tôi chỉ có một yêu cầu, em phải từ bỏ mọi nhu cầu sinh lý khi trở thành vợ tôi. Khi chúng ta lấy nhau, em không được có một gã đàn ông nào khác, không thể có bất kỳ một tai tiếng nhỏ nào. Tôi sẽ không tha thứ cho điều đó. Nếu em lừa dối tôi, Henga, tôi sẽ lập tức ly dị và em không có được một xu nào cả. Đừng quên điều đó, em phải chung thủy và tôi sẽ bảo bọc em. Còn có nhiều thứ khác để thay thế cho tình dục, tôi biết như vậy. Nếu em chấp nhận điều kiện đó, thì chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ ngay sau khi tôi chuẩn bị xong.
- Em đã 36 tuổi, ở tuổi này em không còn nhiều nhu cầu sinh lý. Em chấp nhận điều kiện của ông.
Điều Henga vừa nói rất là …xạo. Nhưng lúc ấy thì nàng vô cùng thành thật. Nhưng sự đời đâu có dễ vậy. Năm đầu tiên trôi qua khá suôn sẻ. Trú ngụ trong căn biệt thự lộng lẫy ở Florida, hạnh phúc được làm vợ một đại gia giàu có bậc nhất, sự thỏa mãn mọi nhu cầu vật chất, mọi điều mới mẻ khiến nàng nhất thời quên mất những ham muốn thầm kín. Nhưng càng ngày, Henga bắt đầu dần dần thấy xốn xang bứt rứt, nhất là trong những dịp tụ tập bạn bè, nghe cái hội các bà vợ ăn không ngồi rồi cứ mãi không ngừng kể về những chuyện thầm kín như đêm qua mấy ông chồng đã làm gì mình, thậm chí những lời tâng bốc tán tỉnh của các gã tình hờ mà họ cũng đem ra khoe cho được. Nàng nghĩ đến thân phận mình và bắt đầu thấy khốn khổ.
Trong một lần đến Milan (Ý) để làm áp phe cho chồng, Henga đã phạm sai lầm. Lúc đến một nhà hàng ăn nhỏ, nàng quen một gã bồi bàn người Ý khá điển trai và dâm dục. Gã này làm như bắt được tín hiệu thiếu hơi trai của nàng, khi nàng vào Toilet hắn đã xông vào theo, thô bạo tuột váy và úp mặt vào giữa hai chân Henga rồi đẩy nàng tựa lưng vào bức tường vàng úa loang lỗ để làm tình ở tư thế đứng. Thật là liều lĩnh và ngu ngốc. Bây giờ khi nhớ lại, Henga còn rùng mình tự thấy ghê tởm dù sự việc đã xảy ra hơn bốn năm rồi.
Rồi tiếp sau đó là những cuộc phiêu lưu với nhiều gã đàn ông khác mỗi khi sự thèm muốn trong lòng nàng trỗi dậy. Nàng đã biết cảnh giác đề phòng cẩn thận hơn. Không bao giờ dính líu đến bất cứ ai ở Florida, vì đây là quê hương của ông chồng già. Chỉ những lần đi công tác Châu Âu hoặc đến gặp Archer theo chỉ thị của lão Ralph, nàng mới tìm kiếm một gã trai nào đó có khả năng giúp mình giải tỏa nhu cầu sinh lý.
Henga vừa là vợ, vừa là thư ký riêng thân tín của lão Ralph, chồng nàng theo đúng các điều khoản của hợp đồng hôn nhân.
Lão luôn bận bịu về những nghiên cứu phát minh mới trong lĩnh vực điện tử, giúp nền công nghệ thế giới phát triển và cũng làm cho tài sản của lão gia tăng nhanh chóng. Ralph muốn nàng làm việc chặt chẽ với Archer, vì lão có tới hai mươi triệu đô trong quỹ của lão ở Thụy Sĩ.
Hermann Ralph nói với Henga:
- Cố gắng kiếm tiền nhé Henga. Em có rất nhiều khả năng. Trách nhiệm của em là hãy gửi báo cáo cho anh hàng tuần. Vì đó là tiền của anh mà cũng là của em nữa !
Nghĩ tới việc Archer gặt hái được nhiều thành quả, Ralph rất hài lòng. Gia tài của lão ở Thụy sĩ tăng lên nhanh chóng là nhờ sự hợp tác giữa Henga và Archer. Riêng Henga biết lão chồng tin cậy mình. Nàng đã gần 40 tuổi, một ngày nào đó nàng sẽ thừa hưởng phần lớn hoặc thậm chí cả cái gia tài đồ sộ này. Ralph còn một đứa con gái riêng với bà vợ trước, nhưng cô gái này không phải là một chướng ngại quan trọng. Chưa bao giờ Ralph nói về cô gái này. Henga biết con bé sống lang thang và trở thành một Hippy chính hiệu, và chồng nàng không muốn nghe nói gì về cô bé. Hiển nhiên nàng sẽ thừa hưởng toàn bộ cái gia tài mênh mông đó và thiên hạ sẽ ở dưới chân nàng. Nhưng mọi sự đều tùy thuộc vào sự thận trọng của nàng. Nàng luôn nhớ câu nói: “Nếu em lừa dối tôi, Henga ! Tôi sẽ li dị” Nếu để lão chồng bất lực biết được chút gì về những cuộc phiêu lưu tình ái, nàng sẽ mất hết. Nhưng mỗi khi lên cơn thèm tình, Henga lại không thể cưỡng được.
Tự nhiên Henga muốn tâm sự cho gã trai lang thang này nghe một chút về mình. Biết đâu hắn sẽ chú ý và động lòng trắc ẩn. Nói sao đây, nàng đưa mắt nhìn hắn. Nhưng rồi, nàng quyết định yên lặng. Một lúc sau, đột nhiên Henga lên tiếng:
- Tôi có tiền và chiếc Mẹc này, cậu không nghĩ là tôi có vấn đề gì sao?
Larry giật mình, giọng nói của Henga làm hắn sực tỉnh. Nàng cay đắng nhận ra nãy giờ hắn không hề để ý tới mình, làm như hắn đã quên mất là có nàng đang ngồi bên cạnh.
- Xin lỗi, bà nói gì ạ ?
Nàng lập lại câu hỏi. Hắn gật đầu và ý tứ nói:
- Thưa vâng. Hầu như ai cũng có vấn đề của mình. Ronny nói rằng, những vấn đề đó thử thách chúng ta.
Trời đất, Henga nghĩ thầm nàng đã nghe quá đủ về Ronny rồi.
- Không phải lúc nào cũng dễ dàng vượt qua mọi thử thách. Tôi đã có chồng. Đó là một vấn đề !
Hắn đánh lái vượt qua một chiếc Fiat 125, rồi nói vô thưởng vô phạt:
- À vâng !
Giọng nói của gã lơ đãng. Nàng chán nản khi cảm thấy mình thất bại.
- Ông ấy tàn tật !
Hắn đáp lại bằng một giọng đều đều:
- Oh, thật kém may mắn, thưa bà !
- Tôi rất khó khăn…
Lần này hắn quay sang nhìn nàng, rồi lại chăm chú nhìn đường:
- Vâng, tôi hiểu !
- Tôi cảm thấy cô độc !
- Tất nhiên rồi, thưa bà !
Hắn đánh lái sang trái, vượt liền một lúc ba chiếc xe với tốc độ khiến Henga muốn rớt tim ra ngoài. Hắn nói:
- Nhưng tôi cho rằng đẹp như bà, thì sẽ không cảm thấy cô độc nữa.
Henga gượng cười:
- Lúc này tôi đâu có được như vậy hả Larry ?
Hắn cau mày gật gù:
- Vâng. Nhưng một kẻ nghèo hèn như tôi, đâu thể nào bầu bạn với một người sang trọng như bà. Bà đã quen với những gì cao xa, còn tôi thì dốt nát không biết cách nói chuyện.
- Tôi sẽ không muốn bầu bạn với cậu, nếu tôi không có cảm tình – Nàng do dự rồi cố giải thích – Tôi mong tôi sẽ thích cậu !
Hắn nói một cách vui vẻ:
- Tôi không biết bà thích loại người nào. Tất nhiên, tôi rất thích bà.
Bây giờ thì nàng thực sự không hiểu Larry là một gã bí hiểm hay ngu ngốc nữa. Henga thầm nghĩ giá như hắn không quá trẻ, có trình độ và mẫn cảm hơn một chút… Nhưng hắn bảnh trai, rất nam tính, như vậy thì không nên đòi hỏi hắn có tất cả.
Larry cho biết cha mẹ hắn có một trang trại đang sinh lợi. Sau chuyến chu du Châu Âu về, hắn sẽ kế tục công việc của ông bố.
- Cậy thích vậy hả Larry ?
Hắn nhún đôi vai khỏe khoắn:
- Vâng, tôi nghĩ vậy. Ba tôi đã già, ổng cần có tôi. Tôi cũng không có hoài bão gì lớn lao cả.
- Cậu sẽ lấy vợ chứ?
- Có thể, thưa bà. Làm sao trông coi trang trại một mình được, nếu không có phụ nữ? Ba tôi thường nói thế, ổng có lý !
- Cậu có bạn gái chưa?
- Oh chưa, thưa bà !
- Thế có những cô gái khi cậu thấy cần chứ?
- Dạ, tất nhiên rồi. Nhưng chỉ thỉnh thoảng thôi ạ.
Dù hắn nói chuyện, nhưng nàng có cảm giác như bị bỏ lững ở những chi tiết nàng muốn biết. Nàng biết hắn không còn là trai tân, có thể hắn có đủ kinh nghiệm giúp nàng thỏa mãn. Nàng đổi đề tài, hỏi hắn có sở thích gì?
Larry cho biết hắn ít đọc sách, có xem tranh đôi chút nhưng mau chán. Hắn không ưa nhạc cổ điển, chỉ thích nghe nhạc Pop. Khoái xem Ti Vi, thờ ơ với chính trị. Tổng thống ư? Hắn không bao giờ quan tâm đến vấn đề này. Nếu cần có tổng thống, ừ thì có tổng thống ! Tất nhiên hắn thích xem Cinema. Và chắc chắn, hắn ghiền phim sex lẫn phim hành động bạo lực. Larry hay coi Boxing trên TV.
Nghe hắn nói, Henga có cảm tưởng giữa hắn và nàng là cả một cái hố thẳm ngăn cách. Đột nhiên phía trước xuất hiện một tấm biển báo cho biết chỉ còn 35km nữa là đến Bâle.
- Oh, Bâle ? Đã tới Thụy Sĩ rồi sao?
Larry thảng thốt kêu lên và ngước mắt nhìn Henga. Nàng đáp phải, mình đang ở gần biên giới. Larry kéo sụp vành mũ xuống trán.
- Sao thế, Larry?
Hắn vẫn cho xe chạy nhanh, đáp giọng khô khốc:
- Dạ không?
Giọng hắn thay đổi khiến Henga lo lắng. Nàng hỏi gặng:
- Cậu có chuyện gì, nói tôi nghe !
Chạy thêm khoảng 10km, thấy một điểm dừng đỗ bên đường, hắn chạy chậm lại và tạt vào lề phải, dừng xe sau một bụi rậm phủ đầy tuyết, bụi cây này che khuất một toilet công cộng, kế bên là vài chiếc bàn ghế đá cho khách lữ hành nghỉ chân.
Hắn tắt máy rồi nhìn sang Henga:
- Thưa bà, bà đã nói là bà có những vấn đề khó khăn, và bây giờ đến lượt tôi. Tôi cũng có vấn đề.
Nàng tự hỏi: “Quái, hắn lại có chuyện gì nữa?”. Henga cố lấy giọng bình tĩnh:
- Cậu cứ nói đi, tôi nghe.
- Thưa bà, tôi có nói rằng tôi mất hết tiền và đồ đạc. Kể cả giấy thông hành ạ.
Nàng trợn mắt: “Cậu không có Passport?”
- Dạ đúng !
Nàng cố gắng bình tĩnh suy nghĩ, nhưng tư tưởng rối rắm:
- Cậu có trình báo vụ mất cắp không?
- Không, thưa bà. Như đã có nói tôi dính líu vào vụ biểu tình ở Hamburg. Tụi cớm đang lùng kiếm, nên tôi phải trốn tránh.
Nàng cố tìm một giải pháp. Cảnh sát Đức ở biên giới có thể dễ dàng cho qua, nhưng cảnh sát Thụy sĩ ở bên kia biên giới sẽ hỏi.. nàng nghĩ đến phản ứng của cảnh sát Thụy Sĩ khi phát hiện Larry mất giấy thông hành, chắc chắn nàng sẽ bị liên lụy. Tất nhiên nàng có thể nói là nàng cho hắn đi nhờ xe, nhưng điều này sẽ không giúp gì cho larry. Nàng sẽ mất hắn, điều mà henga không muốn chút nào.
- Sao cậu không nói sớm? Tôi sẽ cùng với cậu đến lãnh sự quán Mỹ ở Bonn. Có thể thu xếp mà !
Larry lắc đầu:
- Không đơn giản vậy đâu. Nhưng không sao, có thể làm cách này nếu bà đồng ý. Bà để hành lý trong cốp phải không?
Henga giật mình và nhìn sững hắn:
- Trong cốp – Hành lý của tôi? – Cậu định làm gì?
- Bà muốn tôi tháp tùng đến Thụy Sĩ. Tôi có thể phụ giúp bà công việc… Nhưng có lẽ bà không quá cần tôi.
- Tôi không hiểu cậu định nói gì?
- Đây này, thưa bà. Nếu qua được biên giới, Ronny có cho tôi một địa chỉ làm thông hành giả. Có nhiều cách vượt biên giới. Nếu bà từ chối giúp tôi, xin bà cứ nói, tôi sẽ xuống đây. Nhưng bà đối với tôi rất tốt, tôi muốn ở lại với bà. Nếu bà bằng lòng giúp tôi thì không thành vấn đề gì đâu, thưa bà !
Ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn Henga. Nàng đưa tay bóp trán:
- Tôi không hiểu…
- Tôi có thể chui vào nằm trong cốp xe, thưa bà ! Không sao đâu. Ronny đoan chắc là cảnh sát không bao giờ lục soát cốp xe khi có người Mỹ qua trạm. Họ chỉ làm hiệu cho qua thôi.
Nàng nhớ tới những chuyến đi qua biên giới. Hắn có lý, họ không lục soát cốp xe… Ở Ý thì có, nhưng cũng chỉ có một lần.
- Nhưng nếu xui xẻo, họ mở cốp và thấy cậu? Thì sao?
Hắn cười:
- Thế thì đen thật. Nhưng bà không sao cả, thưa bà. Nếu họ thấy tôi, bà coi như không biết gì, còn tôi sẽ khai rằng lẻn chui vào cốp lúc xe của bà đang đỗ.
- Nhưng họ sẽ bắt cậu.
- Họ không thấy tôi đâu. Xin bà giúp tôi đi.
Trời ! Nàng nghĩ không hiểu tại sao mình lại dấn thân vào cuộc phiêu lưu này. Nếu từ chối, hắn sẽ biến khỏi đời nàng. Ngoài ra nàng chả mất gì. Theo lời hắn nói, nàng cứ khai rằng không hề biết hắn trốn trong cốp.
- OK Larry. Làm vậy đi !
Khuôn mặt gã trai sáng lên:
- Cảm ơn bà. Bà sẽ không hối tiếc gì đâu. Vậy bà cầm lái đi.
Hắn nhảy xuống xe và đi ra phía sau. Henga ngồi vào tay lái, nhìn qua gương chiếu hậu, nàng thấy hắn mở cốp, nhấc những va li ra và cho vào băng ghế sau xe. Hắn trở lại, nhìn nàng cười:
- Bà yên tâm đi nhé, không sao đâu.
Nàng cũng cố nở nụ cười: “Tôi cũng mong thế ! Larry".
Hắn giơ ngón cái, rồi biến mất. Henga nghe tiếng nắp cốp sau sập xuống. nàng đề máy, bắt đầu cho xe chạy.
Hết Chương Một. Chuyến đi chung của hai con người xa lạ này sẽ dẫn đến điều gì. Ý đồ mồi chài trai trẻ của Henga có thành công mãn nguyện không? Larry có toan tính gì trong cuộc gặp gỡ? Rất nhiều chuyện kỳ lạ đang còn ở phía trước. Các bạn đón nghe tiếp trong Chương Hai nhé. Cảm ơn các Bạn.
Comments
Post a Comment
CAFE SAIGON cảm ơn bình luận của Bạn.