CUỘC GẶP GỠ KINH HOÀNG - TẬP BA

Tóm tắt nội dung trong tập một và hai. Henga, một phụ nữ Mỹ đã có chồng và đang đi du lịch Châu Âu một mình. Tình cờ nàng gặp một chàng trai lang thang tên là Larry. Henga muốn có tình một đêm với gã đó nhưng chưa có cơ hội thực hiện. Cả hai cùng nhau đi Thụy Sĩ. Trên đường đi, cả hai tìm hiểu thân thế lẫn nhau, và Henga phát hiện ra gã trai này ngay đến cả giấy thông hành cũng bị một con điếm ăn cắp mất. Để vượt qua biên giới, Larry phải trốn vào cốp xe để Henga một mình làm việc với trạm kiểm soát biên phòng.


 

CHƯƠNG HAI: CẬN KỀ DỤC VỌNG

 

Còn vài cây số nữa là tới biên giới. Bên ngoài, tuyết rơi mạnh. Đột nhiên trời tối sầm, Henga phải bật đèn pha. Nhưng mưa tuyết ngày càng dày đặc và gió giật khiến tầm nhìn chỉ còn chừng vài mét.

Ngay đằng trước là một hàng dài xe giảm tốc độ chạy rất chậm bị tuyết phủ trắng xóa. Đến nỗi Henga không còn nhận ra ánh sáng đèn chiếu hậu của chúng. Mặc dù đường trở nên khó đi nhưng Henga lại thấy mừng. Theo kinh nghiệm thì ở biên giới, lính gác thường lười biếng không muốn ra bên ngoài trạm kiểm soát khi thời tiết xấu như thế này.

Đầu óc hoang mang, Henga cảm thấy lo lắng và bất an. Nàng từng nghe kể nhiều chuyện về sự liều lĩnh cho người lạ quá giang vượt qua biên giới. Gã trai trẻ này có vẻ là người thành thật, mặt mũi sáng sủa, khiến cho ngay từ đầu nàng đã vội tin tưởng mà không hỏi han gì nhiều. Có thể chuyện mất tất cả tiền bạc giấy tờ và đồ đạc là có thật. Nàng nghĩ hắn là người lương thiện, hắn đã từng muốn trả lại tiền thừa mà nàng cho hắn. Nhưng việc Ronny đưa cho gã địa chỉ làm Passport giả làm nàng nghĩ ngợi.

Xe chạy đến gần đồn biên phòng, tấm bảng ghi chữ STOP bị tuyết che phủ một nửa. Những chiếc xe phía trước càng nhích tới chậm hơn. Henga nhìn thấy tên lính Đức vẫn ngồi lì trong trạm, qua cửa kính hắn khoát tay ra hiệu cho xe lần lượt vượt qua.

Khi tới lượt nàng, Henga thấy tim đập mạnh, nhưng lính gác vẫn vẫy tay cho qua. Nàng  đã để sẵn sổ thông hành và giấy tờ xe trên đùi. Bây giờ còn phải qua đồn biên phòng của Thụy Sĩ.

Có ba xe đang ở phía trước nàng. Hai chiếc băng qua không có trở ngại gì, chiếc ngay trước mặt nàng mang biển số Thụy Sĩ. Nàng hơi run khi thấy hai lính biên phòng với áo mũ phủ đầy tuyết tiến tới ra hiệu dừng lại. Một người bước về phía nàng. Henga hạ kính xe, chiếc xe đằng trước vừa rời đi. Anh lính cầm sổ Passport cùng giấy tờ xe của Henga. Hắn liếc nhìn và hỏi:

-          Chào bà, có cần khai báo gì không?

-          Oh không, không có gì.

Nàng nhận ra vẻ mặt ngưỡng mộ của hắn. Gã lính biên phòng nhìn nàng cười và trao trả giấy tờ. Henga hỏi cho có chuyện:

-          Anh có nghe gì về dự báo khí tượng không? Thời tiết tốt hay xấu?

-          Có thể còn xấu hơn, thưa bà.

Hắn cười lịch sự, rồi đưa tay lên mũ chào nàng. Nàng đóng cửa kính rồi rồ ga cho xe chạy. Henga thở phào nhẹ nhỏm. nàng nghĩ đã đến lúc cho Larry ra khỏi cốp. Nhưng chưa thể dừng xe ở đây được.

Trong khi lái xe, nàng nghĩ chắc gã trai đang lạnh cóng trong cốp sau. Thoáng thấy đàng xa một công trường vắng lặng, nàng cho xe rẽ vào. Quan sát chung quanh, nhìn qua kính chiếu hậu thấy con đường đầy tuyết phủ, vắng vẻ không một bóng người. Nàng dừng lại, nhảy vội xuống xe và chạy ra phía sau mở cốp.

-          Ra nhanh Larry !

Gã trai ngồi dậy và leo ra khỏi cốp xe.

Henga bảo: “Cậu lái xe đi, tôi sẽ chỉ đường”

Hai người vào trong xe, nàng nhận ra Larry đang nhìn nàng vui vẻ. Hắn nói:

-          Bà thấy chưa? Tôi đã bảo rằng sẽ ổn cả mà.

-          Phải rồi. Cậu bị rét cóng kìa.

-          Không sao, tôi rất cảm ơn Bà.

Hắn giơ tay nói với vẻ nồng nhiệt: “Tôi rất biết ơn Bà. Bà thật có bản lĩnh, cho phép tôi được nói như vậy”

Henga bắt tay hắn. Đôi bàn tay lạnh ngắt.

-          Mình hãy đi kiếm cái gì ăn đã rồi tính.

Nàng chỉ hắn lái xe tới khu Jacobs Strasse và chỗ đậu xe. Hắn hỏi:

-          Bà có vẻ rành khu vực này.

-          Phải, có quán ăn gần đây. Phải cuốc bộ một quãng. Cậu xếp hành lý vào lại trong cốp đi đã.

Hai phút sau, hai người vào một cửa hàng ăn. Trong nhà không khí ấm áp thật dễ chịu. Nàng đã từng ăn ở đây hai lần khi đi du lịch một mình.

Nàng gọi cho mình một đĩa soup, và gọi cho gã trai hai miếng thịt lợn cùng với khoai tây. Nàng nói: “Ăn đã, đói bụng lắm rồi.”

Khi uống cà fe, nàng bảo:

-          Này Larry, nói thật tôi nghe. Tôi muốn biết con nhỏ đã ăn cắp giấy tờ của cậu.

Hắn né tránh ánh mắt của Henga, dáng vẻ bối rối:

-          Thưa Bà, Bà đã giúp tôi khá nhiều. Tôi phải nói sự thật, nhưng thú thật rất là phiền.

Hắn nhìn xuống hai bàn tay và cau mày:

-          Tôi không biết nói sao, nhưng thỉnh thoảng tôi cần có….đàn bà.

Hắn kéo vành mũ. Lần này nàng không kêu hắn bỏ mũ ra.

-          Đó là một nhu cầu, Bà cũng hiểu cho…Xin lỗi vì nói ra sự thật, mong Bà thông cảm.

Nàng nghĩ thầm: “Phải mình hiểu. Đó là nhu cầu,….mình cũng vậy thôi mà.” Nàng nói:

-          Tất nhiên,Larry. Nhưng cái con đó là điếm chuyên nghiệp phải không?

Hắn gật đầu, không nhìn nàng:

-          Dạ phải. Trong lúc hành sự…có hai gã xông vào kiếm chuyện đánh tôi. Chúng ném tôi ra ngoài – Hắn nhìn nàng – Tôi may mắn còn giữ được cái quần. – Hắn cười xấu hổ.

Nàng chăm chú nhìn mặt larry xem có dấu vết đánh lộn nào không, nhưng tuyệt nhiên không thấy gì. Nhưng nàng thấy thương hại hắn, cái mặt coi vậy mà để bị một con điếm thúi nó lừa.

Nàng nghĩ không cần tra hỏi thêm nữa. Thằng nhóc này còn trẻ mà, điều đó không còn quan trọng. Vấn đề ở đây là cái giấy thông hành.

-          Thôi được. Hiện giờ chúng ta đã ở Thụy Sĩ. Cậu không có một mảnh giấy tờ lận lưng. Cậu tính thế nào?

-          Haizzz, tôi phải xoay giấy thông hành…

Hắn lại kéo kéo vành mũ, mặt đỏ ửng, rồi hắn bỏ mũ lên đùi.

-          Uhm, tôi lại quên bỏ mũ ra. Xin lỗi Bà. Tôi chỉ là một thằng ngờ nghệch, chẳng nhớ là trên đầu mình có cái gì…

-          Làm cách nào để lo giấy thông hành? Cậu nói Ronny bảo sao?

Hắn động đậy ra chiều nghĩ ngợi

-          Dạ vâng, Ronny có cho tôi địa chỉ làm Passport. Có điều tốn khá nhiều tiền. Tôi sẽ cố xoay sở.

Larry cúi đầu, đặt hai bàn tay to bè lên bàn và ngước nhìn nàng:

-          Thưa Bà, Bà đã giúp tôi khá nhiều. Tôi xin cảm ơn về tất cả. Bà đưa tôi qua biên giới, cho tôi ăn. Bà thật là tốt. Bây giờ tôi sẽ tự tìm cách xoay sở lấy. Bà đừng quá lo lắng cho tôi.

Nàng nhìn hắn, nói nghiêm trang:

-          Hay lắm, Larry. Nhưng tôi nghĩ chắc cậu coi phim nhiều quá đó. Câu nói của cậu khi mặt trời lặn sẽ là: “Tôi không bao giờ quên Bà, nhưng bây giờ xin….vĩnh biệt”.

Hắn ngỡ ngàng, mặt đỏ ửng:

-          Oh, sao Bà lại nói thế ạ ?

Henga lấy từ trong túi xách ra một chiếc bật lửa mạ vàng cùng với hộp thuốc lá cũng vàng chóe rồi châm thuốc hút:

-          Không nên nói quá nhé Larry. Nếu cậu muốn tự xoay sở một mình thì hãy đứng dậy rời khỏi nơi đây ngay đi. Nếu cậu tự tin thế, tôi thật hoan nghênh, nhưng đừng nói kiểu xi nê như vậy.

Theo thói quen, hắn đưa tay lên mũ, nhưng đã bỏ mũ ra từ lúc nãy, nên tay hắn chạm vào mái tóc:

-          Xin lỗi Bà. Tôi không muốn làm Bà nổi giận, tôi xin thề. Tôi thật là ngu ngốc. Xin lỗi Bà…

Nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng:

-          Nếu cậu muốn tự lo một mình, hãy đứng dậy và đi ngay.

Hắn xoa cằm bằng mu bàn tay, nàng nhìn thấy mồ hôi vã ra lấm tấm trên trán hắn.

-          Tôi không thể đi. Tôi xin lỗi, thưa Bà.

-          Được rồi, đừng bao giờ nói chuyện kiểu đó nữa nhé. Tôi hiểu sự việc và đã trông thấy tất cả. Tôi chỉ sợ có mỗi ông chồng tôi mà thôi. Hãy đặt sự việc vào đúng chỗ của nó. Dù tôi thích cậu thật đấy, vì cậu là một chàng trai…hấp dẫn. Nhưng đừng có mà xạo với tôi nhé.

-          Tôi…tôi không muốn vậy, tôi xin thề. Thưa bà.

-          Tốt. Bây giờ hãy nói cho tôi biết, bạn anh bảo làm giấy thông hành như thế nào?

Hắn ra vẻ ân hận, nhưng vẫn cố nói cứng:

-          Bà đừng lo, tôi sẽ tìm cách mà.

Nàng nhìn sát vào mặt hắn:

-          Cậu nghĩ rằng có thể tìm ra cách nếu không có tôi à?

Hắn cúi đầu:

-          Dạ Bà nói đúng. Tôi hiểu hoàn cảnh của mình.

-          Vậy đừng có bi thảm một cách ngớ ngẫn nữa. Lấy giấy thông hành ra sao?

-          Tôi có thể làm một passport khác với tên khác. Có một người chuyên làm thứ này ở Bale. Ronny có cho tôi địa chỉ. – Hắn vỗ vỗ vào túi áo chemise.

-          Tại sao phải đổi tên hả Larry? Sao chúng ta không đến lãnh sự quán Mỹ để khai báo anh đã bị ăn cắp mất giấy tờ?

Hắn không trả lời, cúi đầu với những giọt mồ hôi trên trán đang chảy xuống má. Nàng kêu lên:

-          Larry, tôi đang hỏi cậu!

Hắn nhìn nàng:

-          Bọn cớm đang truy nã tôi. Bà không nhớ sao?

Henga hơi rùng mình.

-          Tại sao?

-          Vì cuộc biểu tình ở Hamburg, thưa Bà. Sự việc đã xoay chuyển theo chiều hướng xấu. Lúc ấy có một người cạnh tôi ném đá vào cảnh sát. Một tên cớm đã nắm được tay tôi, còn tên kia bị sặc máu mũi. Tôi phân trần là không phải tôi, nhưng hắn vẫn lôi tôi ra xe và tịch thu giấy thông hành. Lúc ấy Ronny xông tới giải vây, tôi chạy thoát và trốn ngay khỏi Hamburg.

Nàng nhìn vào mặt hắn:

-          Chứ không phải một con đượi nào đó đã cuổm mất giấy tờ của cậu hả?

Larry cúi gầm mặt:

-          Thưa không, nó chỉ lấy đồ đạc của tôi thôi.

Henga lại châm thêm một điếu thuốc khác. Nàng suy nghĩ.

-          Như vậy Passport đang ở trong tay cảnh sát Đức và họ đang lùng kiếm cậu?

-          Dạ vâng, thưa Bà.

Thật tình, nàng nghĩ đã đến lúc trả tiền ăn và ra khỏi nhà hàng. Bỏ rơi gã này lại đây bây giờ là đúng nhất. Nhưng sự ham muốn chưa được thỏa mãn, nỗi phân vân đã giữ nàng lại. Nàng bỏ ngay ý định đó.

-          Cậu nói dối nhiều quá đấy Larry. Cậu coi chừng tôi. Nói hết sự thật cho tôi nghe.

Hắn lại lau mồ hôi bằng mu bàn tay, gật đầu nhìn Henga.

-          Có trời chứng giám. Tôi xin thề. Thưa Bà.

Nàng chế giễu:

-          Cậu tin có trời ư?

Hắn giật mình: “Dạ, tôi tin trời, tin chúa.”

Nàng thở dài. Thằng nhãi này nói nhăng nói cuội, không biết câu nào thật câu nào giả. Nhưng quan trọng gì nữa. Sự ham muốn lại đang trỗi dậy trong lòng nàng. Thật là chết tiệt.

-          Nói cho tôi biết về người làm giấy tờ giả? Hắn là ai?

Larry rút từ trong túi áo ra một mẫu giấy:

-          Địa chỉ hắn đây. Đó là bồ của Ronny. – Hắn do dự một chút rồi nói tiếp: “Phải mất ba ngàn quan Thụy Sĩ !”

-          Trời, ba ngàn quan ? Cậu bắt đầu trở nên đắt giá quá đấy. Larry!

Nàng nhìn mảnh giấy ghi địa chỉ. Tên của gã đó là Mark. Nàng không rành khu vực này. Larry lãi nhãi:

-          Thưa Bà tôi phải đi tìm việc làm để kiếm tiền lo chuyện này…

-          Thôi đủ rồi Larry, mệt quá. Chúng ta đến đó làm giấy thông hành ngay.

Hắn ngượng ngùng nhìn nàng:

-          Tôi thật tâm không muốn Bà dính vào vụ này. Bà là người tốt, đã tận tình giúp tôi. Bà cho tôi mượn ba ngàn quan, và tôi sẽ đến đó một mình thôi.

-          Không ! Không được. Sao? Cậu thử nghĩ xem, tôi có thể nào đưa cậu ba ngàn quan mà không biết cậu có đi làm thật không? Cậu lầm to rồi đấy nhé.

Henga ra hiệu cho bồi tính tiền, khi hắn mang bill tới nàng dò hỏi thăm đường. Nàng gửi thêm tiền boa khá hậu hĩnh, làm cho anh bồi mở tròn đôi mắt ngạc nhiên. Nàng lấy áo Măng tô rồi ra khỏi nhà hàng. Larry theo sau, hai vai nhô lên phủ đầy tuyết.

Tên Mark ở trong một căn hộ ngay tầng dưới của một khu phố tồi tàn. Nhìn tấm biển bằng đồng gắn ngay cửa, Henga nói: “Đây rồi !”

Larry tháo mũ ra giũ tuyết và nói:

-          Thưa bà, bây giờ để tôi. Bà đừng dính vào… vụ này.

-          Thôi đủ rồi, đừng nhắc lại nữa.

Nàng bấm chuông. Hai người đợi thêm một lát dưới trời tuyết thì cửa mở. Một gã nhỏ thó xuất hiện trong ánh sáng vàng vọt của đèn hành lang.

-          Ai đó? Mấy người cần gì? - Hắn hỏi bằng một giọng e dè sợ sệt.

Một thằng Pê đê, Henga nghĩ vậy. Nàng rất có ác cảm với người thuộc thế giới thứ ba, nàng bước mạnh vào nhà, đẩy gã nhỏ thó muốn bắn sang một bên để tránh tuyết đang rơi bên ngoài.

-          Anh là Mark? - Nàng hỏi.

-          Phải, phải…Mà chuyện gì thế ? Bà làm bẩn cả cái sàn nhà.

Henga nóng nảy nói như ra lệnh với Larry.

-           Larry, nói với hắn đi.

Larry vào theo. Thân hình to lớn phủ đầy tuyết của gã như muốn che lấp người chủ nhà nhỏ bé đang nhìn Henga. Larry nói thì thào:

-          Ronny cử tôi đến.

-          Vậy hả? Đóng cửa lại đi. Trời, nhìn kìa. Dơ hết cái nền nhà của tôi.

Henga tảng lờ. Nàng phủi tuyết trên áo, giũ giũ cái mũ lông làm tuyết rơi một đống trên sàn.

Larry bước thẳng vào hành lang, qua một cánh cửa mở, ánh sáng như tràn ngập lối đi. Không gian có vẻ ấm áp hẳn lên. Henga bước vào phòng.

Trong căn phòng với bộ bàn ghế cũ mèm, chiếc ghế bành rách tơi tả. Trên bàn có một con chim trĩ bằng bạc. Henga thoáng nghĩ, có vẻ như cả căn nhà này chỉ có con chim trĩ là đáng giá.

Dưới mấy ngọn đèn tỏa ánh sáng soi rõ lão Mark phải đến 60 tuổi, gò má nhăn nheo, nước da đen sạm nhìn rất khắc khổ. Nhưng lão có đôi mắt đen ranh mãnh như mắt cáo. Đầu đội chiếc mũ nồi đen để lộ ra những lọn tóc xám xơ xác. Mark mặc áo Săng đai xanh với chiếc quần nhàu nát cáu bẩn. Henga nhìn thấy những cái móng tay bám đầy ghét đen xỉn của lão.

-          Ronny bảo anh tới đây? Lấy gì chứng minh ? – Lão hỏi với vẻ dò xét.

-          Ronny nhắn rằng Gilly vẫn nghĩ tới ông. Ảnh bảo nói vậy là ông hiểu.

Mark thở phào nhẹ nhỏm. Hắn bậm môi làm Henga thấy khó chịu.

-          Phải phải, tôi hiểu. Ronny vẫn OK chứ?

-          Anh ấy đang ngủ trong nhà đá.

Mark gật gật: “Tôi biết, có đọc báo mà. Ronny là gã ma lanh. Cảnh sát có làm gì hắn không?”

-          Chắc không. Chỉ cho vô khám thôi.

-          Haha, tốt.

Ba người nhìn nhau. Mark hỏi tiếp:

-          Anh cần tôi giúp gì? Yên tâm, bạn của Ronny cũng là bạn của tôi.

-          Tôi cần giấy thông hành. Trông cậy vào tài của ông đấy.

Đôi mắt nhỏ tinh ranh của Mark nhìn sang Henga:

-          Còn cô này là ai?

-          Tôi là người trả tiền. Được chứ? – Henga đáp.

Lão già liếc nhìn cái áo măng tô, chiếc mũ lông chồn và cái sắc bằng da cá sấu rồi cười cầu tài.

-          Cậu có mang theo hình chụp đấy chứ?

Larry lấy từ trong túi ra một chiếc phong bì.

-          Mọi thứ ông cần trong đây.

Lão già cầm lấy và nói nhanh:

-          Giá 4500 quan Thụy sĩ (còn gọi là đồng Franc Thụy Sĩ (CHF). 1 Franc Thụy sĩ vào khoảng 25,000 VNĐ)

Lão nói tiếp: “Trả tiền trước, bảo đảm giấy tờ y như thiệt”.

Henga rủa thầm: “Đúng là quân tống tiền mà”, còn Larry trố mắt nhìn Mark:

-          Ronny nói chỉ có 3000 ?

Giọng gã trai gằn mạnh cứng cỏi, khiến Henga hài lòng. Mark giơ hai bàn tay cáu bẩn ra vẻ đáng tiếc.

-          Haizzzz, Ronny không biết vật giá leo thang lâu rồi. Với lại tiền nào thì của nấy.

Larry trừng mắt: “Ronny bảo chỉ trả không quá 3000.”

-          Tôi rất tiếc. Thật ra Ronny chẳng biết gì về việc này cả.

Hắn cười nham hiểm đồng thời nhìn Henga và Larry. Larry nói cứng:

-          Sorry ! Tụi tôi không thể trả quá 3000 được.

Mark cũng cương quyết không kém. Hắn chỉ tay ra cửa:

-          Vậy thì xin mời. Nếu bạn có gặp Ronny, nhớ nói với hắn là giá của tôi đã tăng lâu rồi.

Larry sáp lại gần lão Mark:

-          Khỏi cần. Ronny có nói ông là một nghệ sĩ thực thụ. – Larry ghé sát vào mặt lão gằn giọng – Ông sẽ còn làm ăn gì nữa nếu có người đập gãy hai bàn tay của ông vào cánh cửa này ?

Henga giật mình, nàng thấy ớn lạnh dọc cả sống lưng. Nàng nhìn Larry, hắn vẫn nhóp nhép nhai kẹo cao su, và vẻ mặt hiền lành không có gì thay đổi, có vẻ như cũng không phải hắnnói đùa.

Lão Mark mở tròn đôi mắt ti hí, nhảy lùi lại.

-          Anh nói cái gì?

-          Có điếc không ông già? Tôi nói tôi cần một cái Passport, và tôi sẽ không trả quá 3000 quan. Rõ chưa, ông nội. Có làm không? Hay muốn tôi nhét hai bàn tay gẫy nát của ông vào khe cửa?

Vừa nói vừa cười với dáng điệu hiền lành, Larry vẫn nhai kẹo cao su nhóp nhép. Lão Mark hốt hoảng lùi sát vào tường, lắp bắp nói:

-          Ba ngàn thì ba ngàn, gì dữ vậy? Nhưng đừng có nói ai biết là tôi làm cho cậu với giá đó đấy nhé.

-          Tôi không nhờ ông làm cho ai khác, chỉ tôi thôi. Nào tiến hành làm đi. Chúng tôi đợi.

Mark động đậy:

-          Tôi muốn tiền trước.

-          Tôi nói rồi,ông không nghe rõ hả. Chúng tôi đợi.

Lão có vẻ lo lắng, nhìn sang Henga hỏi:

-          Tôi tin cô được chứ?

Nàng ngồi xuống ghế: “Ông làm đi. Chúng tôi sẽ trả tiền”

Mark hết nhìn Henga rồi ngó sang larry. Sau đó lão lật đật đi sang phòng bên cạnh khép cửa lại.

Yên lặng một lát, Henga nói với gã trai:

-          Cậu giỏi lắm, Larry.

Hắn kéo kéo vành mũ theo thói quen.

-          Cảm ơn Bà. Bà đã hào phóng giúp tôi. Nhưng đó là tiền của Bà, tôi không muốn bà tốn thêm nữa.

-          Cảm ơn…Nhưng dập những ngón tay vào kẹt cửa, nghe thấy ghê quá. Cậu từng làm vậy rồi hả?

Lại kéo kéo vành mũ, Larry lắc đầu:

-          Dạ không, thưa Bà. Tôi ghét bạo lực.

Nàng nhìn hắn khó hiểu, nhưng nghĩ đến giọng nói hăm dọa lạnh lùng lúc nãy nàng lạnh cả xương sống. Vậy bản chất gã này thế nào vậy trời?

Đột nhiên chợt nhớ ra điều gì, Henga ngồi bật dậy:

-          Thôi chết rồi,làm sao thanh toán tiền cho hắn đây? Tôi hết trơn tiền mặt, chỉ còn có ngân phiếu du lịch (Traveler’s Check). Tôi phải ra một nhà băng nào đó rút tiền trong khi chờ đợi.

Larry bước lại gần cửa sổ, kéo Ri- đô (rèm cửa) nhìn ra ngoài, tuyết rơi trắng xóa.

-          Trời thế này làm sao Bà đi được. Sao bà không chuyển khoản cho hắn?

-          Haizzz, tôi không muốn hắn biết tên và tài khoản của tôi.

Larry quay lại ra vẻ hiểu ý:

-          Phải rồi, tất nhiên. – Hắn cau mày nói tiếp: “Bà đã giúp tôi nhiều, tôi….”

Henga ngắt ngang: “Đủ rồi Larry. Tôi biết tôi phải làm gì? Đừng nhắc lại như một con vẹt nữa. Giờ tôi đi kiếm một nhà băng. – Nàng đứng dậy – Đợi tôi ở đây.

Nàng bước ra hành lang rồi mở cửa. Hy vọng Larry đi theo tiễn nàng, nhưng hắn ngồi yên không động đậy. Nàng nhún vai, khép chặt hai vạt áo Măng tô rồi bước nhanh ra ngoài trời tuyết.

Nàng ngại dùng chiếc xe Mercedes nên đi bộ đến đầu phố, và nhìn thấy một ngân hàng ở đó. Nàng đổi 5000 Dollars Mỹ thành tiền Franc Thụy Sĩ rồi bỏ vào sắc.

Khi về đến nhà, Henga gõ cửa. Nàng nghe tiếng chân Larry.

-          Có được không, thưa Bà?

Hắn nép mình để nàng bước vào. Trong căn phòng, không khí thật ấm áp.

-          Xong rồi. Theo cậu, mình còn đợi khoảng bao lâu nữa?

-          Tôi cũng không biết, thưa Bà.

Hắn đóng cửa rồi đứng tựa lưng vào đó, hai tay bỏ vào túi quần. Nàng vắt áo măng tô lên thành ghế bành, rồi ngồi xuống.

-          Chúng ta không thể tiếp tục đi trong thời tiết này. Kiếm một khách sạn ngủ lại thôi.

-          Nếu Bà muốn đi cũng dễ mà. Tôi rất quen lái xe trong trời tuyết.

Henga nhìn đồng hồ: 3 giờ 15. Nàng nghĩ đến khách sạn sang trọng Adelon, bồn tắm nước nóng, chiếc giường êm ái, và bữa ăn thịnh soạn. Nhưng làm sao đưa Larry đến đó cho được, ở đấy ai cũng biết nàng. Trông hắn ăn mặc luộm thuộm thế kia, lại không có hành lý. Đột nhiên nàng sực nhớ có một Shop quần áo bên cạnh nhà băng lúc nãy.

Nàng quyết định ngay:

-          Này Larry, tôi không muốn đi tối nay. Tôi cần nghỉ ngơi. Cậu cũng không thể theo tôi đến Hotel với cái bộ dạng này được. – Nàng lấy trong sắc ra một mớ giấy bạc – Cậu ra đầu phố có một shop quần áo, phía bên phải ngân hàng. Mua một bộ quần tây xám, chemise trắng, cravate đen. Mua thêm một áo mưa hai lớp, và cả đôi giầy. Đến khách sạn tôi sẽ giới thiệu cậu là tài xế của tôi. Tiền đây, phải mua đủ và đúng những thứ tôi vừa nói. Thay quần áo luôn trong cửa hàng, mua một cái valise để bỏ quần áo cũ của cậu vào đó.

Hắn nhìn nàng ngỡ ngàng:

-          Nhưng sao được? Tôi không….không thể làm thế, thưa bà. Tôi…tôi…

-          Thôi cho tôi xin. Làm ơn nghe lời tôi. Tôi mệt lắm rồi. Cầm lấy tiền đi ngay đi.

Hắn ngạc nhiên thấy Henga nói một cách khô khan, nên vội cầm lấy tiền rồi đi ra khỏi phòng.

Nàng thở dài, châm thuốc lá và ngồi đợi trong không gian ngột ngạt của căn phòng nhỏ. Nàng nghĩ mình đã dấn quá sâu vào chuyện của Larry. Nhưng bây giờ thì nàng bất cần mọi sự.

Henga nghĩ trong một giờ nữa nàng sẽ ở trong một Hotel sang trọng với đầy đủ tiện nghi. Nàng tưởng tượng sẽ được tắm nước nóng với xà phòng thơm phức, nằm dài trên một chiếc giường êm ấm, uống Martini Vodka (một loại rượu mùi pha cocktail rất ngon) lần đầu tiên trong ngày, rồi sau đó là… Henga thấy hưng phấn hẳn lên.

Chắc chắn ở khách sạn sẽ không ai hỏi gì về Larry, hắn là tài xế của nàng, tự nhiên thôi mà. Nàng sẽ cẩn thận, vì là tài xế nên hắn sẽ ăn riêng. Thậc tiếc khi phải ăn một mình trong nhà hàng sang trọng, nhưng người ta sẽ kinh ngạc nếu bà tỉ phú Hermann Ralph ngồi ăn cùng bàn với gã lái xe của mình, nên thôi ráng kiềm chế vậy. Chờ sau bữa ăn, khi về phòng, nàng sẽ gọi Larry đến gặp nàng. Có thể gã trai này thiếu kinh nghiệm, vụng về và ích kỷ khi làm tình. Nhưng không sao, Henga sẽ biết cách dẫn dắt hắn vào cuộc yêu với nàng một cách hoàn hảo. Nghĩ tới lúc được gã thanh niên khỏe mạnh ôm ấp và ghì chặt mình vào lòng, tim Henga đập nhanh và cơ thể nàng bị kích thích khôn tả.

Cánh cửa xịch mở gây nên tiếng động làm Henga giật mình sực tỉnh. Mark xuất hiện, đôi mắt nhỏ tinh ranh của lão ngó láo liên khắp phòng.

-          Ủa Larry đâu rồi ?

-          Cậu ấy về tới bây giờ? Ông làm xong chưa?

-          Tất nhiên. Một tác phẩm nghệ thuật.

Lão quay ngoắt định đi trở vào phòng đóng cửa lại. Henga nói lớn:

-          Đưa coi.

Hắn do dự một lúc rồi đưa nàng cái sổ thông hành giả mới làm.

Henga phải công nhận là giống y như thật. Lại có vẻ hơi cũ như giấy tờ xịn chính hiệu. Trong giấy đề tên Lary Sinkle, nghề nghiệp Sinh viên. Ha ha Larry là sinh viên. Một cái nghề thời thượng nhưng cũng cũ kỹ nhất thế giới.

Tấm ảnh thì xấu, nhưng mộc dấu đóng rất thật. Henga khen:

-          Phải, không thể chê được.

-          Đó là một kiệt tác đáng giá 3500 Franc. Nào người đẹp, cho tôi thêm 500 quan nữa nhé.

Nàng mở sắc bỏ cuốn Passport giả vào, rồi đếm đúng 3000 quan vứt lên bàn.

-          Nếu ông muốn xin thêm, thì hỏi Larry.

Hắn lượm tiền nhét vào túi quần:

-          Đừng nói thế chứ người đẹp. Cô cũng hiểu là thiên hạ đều hung ác cả mà.

Nàng nhìn hắn bỉu môi khinh bỉ:

-          Thôi ông vô nhà đi. Đứng đây bẩn cả mắt.

Lão già nhìn nàng bằng ánh mắt căm hờn:

-          Đừng nói thế chứ, cô cũng có hơn gì tôi?

Hắn vào trong và đóng sập mạnh cửa phòng. Henga giận sôi lên, phải đứng một lúc mới trấn tĩnh.

Hai mươi phút sau, Larry về tới. Ra mở cửa, Henga bất ngờ thấy gã trai gần như trở thành một người khác. Vẻ bụi đời của một anh chàng du thủ du thực lúc nào cũng bỏm bẻm nhai kẹo cao su biến đâu mất. Chiếc chemise trắng và cái cravat đen chỉnh chu đã biến đổi hắn. Cái áo khoác màu xanh ra dáng một bộ đồng phục. Người ta sẽ nhìn hắn như một anh tài lái chiếc xế xịn cho một đại gia mà không thể nghi ngờ gì. Hắn xách chiếc valise đứng lóng ngóng nhìn nàng.

Henga khen ngợi: “Tốt lắm Larry, trông cậu thật ra dáng”.

Hắn cười bẻn lẻn: “Tôi đã mua đúng như Bà dặn. Thưa Bà !”

-          Giấy thông hành của cậu có rồi đây. Chúng ta đi thôi.

Larry nói: “Mạn phép Bà tôi đã mang xe đến ngay cửa, để Bà không phải lội bộ dưới mưa tuyết đến chỗ đậu xe. Thưa Bà !”

Henga trố mắt nhìn hắn: “Nhưng tôi chưa đưa chìa khóa xe cho cậu mà?”

Hắn xoa xoa trán: “Tôi thông thạo xe cộ, thưa Bà. Chẳng cần chìa đâu. Xin lỗi vì đã không xin phép Bà !”.

Henga lại thấy rùng mình. Thằng nhãi này có nhiều trò đạo tặc hơn nàng nghĩ. Nhưng dù sao không phải lội bộ dưới trời tuyết một quãng xa cũng khiến nàng thấy hài lòng. Ít ra thì hắn cũng nghĩ tới nàng.

-          Cảm ơn cậu. Nhưng dù sao cũng phải dùng chìa khóa chứ !

Khi vào xe,  Larry ngồi vào tay lái. Henga chỉ đường hắn tới khách sạn Adelon. Hắn nói với nàng:

-          Thưa Bà còn nhiều tiền thừa đây ạ!

-          Cậu cứ giữ đó, lát tới khách sạn, lên phòng ngủ chúng ta sẽ tính.

Henga thích thú khi nói câu nói đầy ẩn ý đó. Nhìn các que gạt mưa liên tục gạt tuyết trên kính, rồi quay sang nhìn Larry đang chăm chú lái xe. Nàng lại thấy trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên sự ham muốn.

Vào tới quày tiếp tân của Adelon Hotel, đi theo phía sau nàng là Larry và gã bồi phụ khiêng hành lý, ông chủ Karl Fock nhận ra ngay khách quý.

Karl Forc là một gã vạm vỡ, làm Henga liên tưởng đến tên trùm phát xít của đảng quốc xã Hermann Goering. Forc có cái kiểu trịch thượng với kẻ dưới, luôn muốn mọi kẻ ăn người ở phục tùng chỉ với một cái búng ngón tay. Nên cái việc hắn tỏ ra niềm nở khi đón tiếp nàng trông thật giả tạo.

Karl cúi xuống hôn tay Henga, trầm hẳn giọng nói chào mừng nàng ghé đến khách sạn. Hắn bảo sẽ dành cho Henga căn phòng đẹp nhất và đích thân đưa nàng lên tận nơi. Trong Lobby có nhiều người khách nước ngoài như Mỹ, Nhật. Có vẻ như Henga lôi cuốn sự chú ý của mọi người, tất cả đều quay lại nhìn nàng. Henga thấy hãnh diện vì được Karl Forc nồng nhiệt đón tiếp.

Larry có vẻ bỡ ngỡ trong khung cảnh sang trọng. Henga giới thiệu với Forc:

-          Vinh hạnh được gặp lại ông. Lần này tôi có mang theo tài xế.

-          Một tài xế? OK

Hàng lông mày rậm của gã nhướng lên trông như hai con sâu róm. Thấy khách quý lưu ý tới kẻ ăn người ở nên hắn buộc phải tỏ ra quan tâm. Hắn búng ngón tay gọi bồi đưa Larry đến chỗ nghỉ dành riêng cho tài xế.

Tự nhiên Henga thấy chán và mệt mỏi, nàng bước vào thang máy cùng với Karl Forc để lên căn phòng sang nhất khách sạn.

-          Bà Ralph, hẳn bà đã mệt và cần nghỉ ngơi. Hầu phòng sẽ chuyển hành lý cho bà. Bà cho phép tôi được mời bà dùng cơm tối nay. Tôi rất muốn hỏi thăm ông nhà.

-          Tôi rất hân hạnh. Ông thật chu đáo.

Nàng lo cho Larry:

-          Còn tài xế của tôi?

Forc khoát tay:

-          Oh bà không phải lo gì cả.

Hắn cười nhe hàm răng trắng ởn rồi biến mất.

Henga không biết Larry thế nào. Tự nhiên nàng thấy bực bà hầu phòng to béo đang lảng vảng. Nàng muốn phone xuống quày tiếp tân để biết gã trai của mình đang ở đâu. Nhưng có người hầu phòng ở đây nên nàng ngại ngần và thận trọng kiềm chế. Thôi kệ, hắn sẽ không sao đâu.

Henga dầm mình rất lâu trong bồn tắm sực nức hương thơm bốc khói nghi ngút. Khi bước ra, nàng xịt nước hoa vào những chỗ kín trên người, sau đó mặc vào chiếc áo ngủ bằng Muslin nhẹ tâng rồi lăn ra chiếc giường rộng êm ái. Mới 6h30.

Nàng nhắm nghiềm mắt lại. Phải chi có Larry ở đây, hai người yêu nhau lúc này thì còn gì tuyệt hơn nữa. Henga uốn éo thân hình như một con mèo cái, vạt áo tốc lên lộ ra cặp đùi thon trắng muốt duỗi thẳng, đôi tay nàng cho vào giữa hai chân và xoa nắn dần lên đôi vú đang căng cứng. Larry đang làm gì, sao không lên với nàng bây giờ? Henga nhắm nghiềm hai mắt  và như mê đi trong cơn động dục bất ngờ.

Henga giật mình sực tỉnh vì tiếng gõ cửa. Nhìn đồng hồ thấy đã 7h30. Nàng kéo chăn lên che kín thân hình hở hang của mình: “Vào đi !”. Nàng hồi hộp, có phải là Larry?

Nhưng nàng thất vọng khi thấy một gã bồi mang khay vào. Hắn đặt lên bàn một bình rượu cocktail. Hắn rót ra ly và đưa nàng:

-          Thưa bà, ông chủ tôi gửi lời chúc mừng bà.

Khi hắn ra ngoài, nàng nốc một hơi cạn sạch ly rượu và ngồi dậy thay quần áo. Ngồi tại bàn trang điểm, nàng lại nghĩ đến Larry, và nốc thêm một ly rượu nữa. Henga can đảm hơn, nàng quyết định gọi phone xuống dưới nhà.

-          A lô, tôi là bà Ralph. Tài xế của tôi được thu xếp ổn cả chưa?

Một giọng trả lời ân cần và nịnh nọt:

-          Dạ chào bà, xin chờ cho 1 lúc nhé.

Trong điện thoại vẳng ra tiếng xì xầm bàn tán gì đó. Henga chợt thấy hối hận vì đã gọi điện. Thật ngu ngốc và nguy hiểm. Vì cớ gì một bà chủ như nàng lại quá quan tâm đến thằng tài xế quèn của mình? Nhưng rồi nàng lại nghĩ, dù gì cũng đã lỡ rồi, chơi tới luôn.

Giọng nói khúm núm trong phone vang lên:

-          Thưa bà Ralph…

-          Tôi nghe.

-          Đã thu xếp cho tài xế của bà ở phòng 556. Anh ấy đã dùng cơm với nhân viên khách sạn. Như thế được không ạ ?

Sao lại ăn chung với nhân viên khách sạn? Thế là nghĩa lý gì? Nhưng thấy không tiện hỏi thêm nên nàng nói:

-          OK, good. Cảm ơn, - Và nàng gác máy.

Henga hơi thấy bực vì sự e dè nhút nhát của mình. Nàng nốc thêm một ly rượu thứ ba, và thấy ngà ngà say. Nàng xoa tay lên ngực, và nhìn vào gương. Trông nàng thật gợi tình. Nàng biết mình hấp dẫn. Ở tuổi 43 mà nàng vẫn có thân hình thanh thoát của một cô gái, làn da mịn màng cùng bộ ngực đầy đặn gợi cảm. Henga thừa hiểu đàn ông vẫn đang bị nàng thu hút.

Nàng uống hai ly cocktail nữa làm cạn sạch chai rượu rồi mới đi xuống nhà. Karl Forc đang đợi nàng ở quay tiếp tân. Thấy hắn, nàng tạm quên ngay Larry và chú ý đến các nhân viên đang vây quanh phục dịch. Những người khách đang lưu trú trong khách sạn ngồi gần đó tròn xoe mắt nhìn nàng.

Forc mặc áo Gilet trịnh trọng đãi nàng một bữa ăn thật hoàn hảo cùng với rượu Pétrus 59 (một loại rượu vang Pháp Chateau Pétrus).

Hắn hỏi han lung tung về ông chồng già Hermann Raulph của nàng, về chuyến đi và về cả một anh tài xế mới là Larry. Nàng lịch sự và thản nhiên trả lời hắn, nàng nói tài xế của mình đang là một sinh viên con nhà đàng hoàng được gửi gắm kiếm việc làm thêm. Mọi giải đáp của Henga đều rõ ràng và hợp lý.

Nàng khéo léo chuyển hướng sang hỏi thăm bà vợ béo ị của Forc và lũ con nghịch ngợm như quỷ sứ của hắn.

Forc gọi thêm rượu Champagne pha đá và Henga đã ngà ngà say khi dùng tới Café và rượu Cognac.

Henga lịch sự cảm ơn bữa ăn ngon và Karl Forc thân hành đưa nàng về tận phòng. Sau khi từ biệt hắn, nàng lảo đảo tới giường và ngã vật ra.

Henga mơ màng nghĩ, được ăn một bữa tối tuyệt vời, men rượu làm nàng hưng phấn, phải có Larry cho đêm nay nữa thì mới thật là trọn vẹn. Nàng cần hắn ngay bây giờ, nàng thèm hơi đàn ông đến vật vã.

Henga tưởng tượng cảnh Larry mạnh mẽ vồ vập lấy nàng, cuồng nhiệt thô bạo chơi nàng như chơi mấy con girl mà hắn từng chung chạ. Nếu Larry muốn bạo dâm, nàng cũng sẵn sàng đáp ứng. Nàng muốn hắn đè nàng ra ngay bây giờ, nàng muốn lắm…

Nàng ngồi bật dậy hấp tấp cởi bỏ quần áo, cởi váy áo lót và cả quần sịp rồi ném tất cả lên ghế bành.

Henga lảo đảo đứng giữa phòng, thân thể loang loáng mồ hôi như ngọn lửa tình đang hừng hực bốc lên, nàng đưa hai tay xoa nắn đôi vú, tâm trí quay cuồng vì ham muốn thôi thúc. Henga tưởng tượng mọi điều mà vài phút nữa khi Larry vào đây sẽ làm với nàng. Dĩ nhiên nàng thích sự dịu dàng êm ái, nàng hy vọng gã thanh niên dù có thèm khát dữ dội cũng sẽ không quá mạnh bạo.

Dục vọng khiến cho Henga quên mất sự e dè, nàng lại bàn nhấc phone lên, tim đập mạnh:

-          Làm ơn, tôi gọi phòng 556

-          Vâng thưa bà, xin chờ cho một lát…

Henga nóng nảy bồn chồn vì đợi hơi lâu, cuối cùng cũng có tiếng nữ điện thoại viên:

-          Xin lỗi bà, hiện trong phòng không có ai nhấc máy.

Không có ai, không trả lời. Chẳng lẽ Larry đã đi ngủ giờ này. Nàng nhìn đồng hồ, 10h30.

Nàng nói giọng cứng cõi:

-          Cô chuyển phone lại lần nữa đi.

-          Vâng, thưa bà.

Sau một lúc, cô điện thoại viên nói nhỏ nhẹ:

-          Vẫn không có ai, thưa bà.

Henga thở mạnh, cố gắng trấn tĩnh:

-          Cho tôi nói chuyện với tiếp tân.

Lại phải đợi một lúc, mới nghe gã trưởng quay tiếp tân trả lời:

-          Chào bà Ralph. Bà cần gì ạ !

Giọng hắn có vẻ khúm núm, làm như hắn cúi khom người trước ống nói.

-          Tôi muốn nói chuyện với tài xế của tôi.

Hắn ngạc nhiên thốt lên: “Với tài xế của bà ạ! Ồ thưa vâng”

Henga cay đắng nghĩ, cái giọng nói của gã như lộ vẻ khó hiểu khi nhận thấy điều khác thường

-          Xin bà đợi cho một lát..

Nàng ngồi xuống giường, sự thèm muốn nhục dục của nàng dường như biến mất, như một quả bóng xì hơi đột ngột.

Gã tiếp tân cất tiếng:

-          Thưa bà…, người lái xe của bà đã ra khỏi khách sạn cách đây một giờ.

Henga nói vẻ kinh ngạc: “Ra khỏi đây?” – Nàng dừng lại vì thấy mình đang phạm sai lầm, nhưng đã muộn. Gã tiếp tân hỏi giọng lo lắng:

-          Bà cần gặp anh ấy bây giờ hả, thưa bà.

Phải rồi, nàng quá cần gặp hắn. Nàng chống tay xuống giường, nói giọng chán nản:

-          Thôi, không cần.

Rồi nàng gác máy.

Henga đứng dậy ra cửa sổ, nàng kéo rèm che nhìn xuống đường phố nhộn nhịp. Tuyết đã ngừng rơi. Tiếng xe điện chạy rầm rập trên đường ray vẳng lên. Vẫn còn đông người mặc ấm đi lại trên con đường phủ băng giá. Nàng thẩn thờ khép cửa, kéo màn che và quay về giường. Henga uể oải mặc lại chiếc áo ngủ mỏng mảnh vừa vứt trên ghế lúc nãy. Nàng chợt rùng mình ớn lạnh. Nàng ân hận nghĩ lúc nãy mình đã uống rượu quá nhiều.

Nàng cố bào chữa cho hắn, vì lỗi là tại mình, mình đã không làm cho hắn hiểu là mình muốn gặp hắn đêm nay. Nhưng hắn đi đâu?

Henga nằm yên nhìn lên trần nhà.

Hắn cố tình tiếp cận nàng khi ở Bonn, hắn có thèm muốn nàng như con đực thèm một con cái hay không? Tại sao bây giờ hắn lại tỏ ra ngu dốt như vậy?. Phải chăng hắn cần giải tỏa nhu cầu như hắn đã nói, cái thứ nhu cầu sinh lý như đã thôi thúc nàng lúc nãy. Thế sao hắn không tìm cách lên đây với nàng. Mà lại ra ngoài giờ này dưới trời tuyết lạnh lẽo để đi tìm một con điếm bẩn thỉu, trong khi nàng quằn quại khổ sở chờ đợi hắn trong lúc lửa dục như bốc cháy trong người. Vậy hắn thật sự muốn gì ở nàng?

Nàng nằm im trong không gian lạnh lẽo, đầu óc bừng bừng. Thốt nhiên Henga bật khóc nức nở.

 

Hết chương hai. Larry thật sự đang muốn gì ? Và cả hai còn gặp những chuyện gì khác nữa trong chuyến đi. Henga có được thỏa mãn nhu cầu tình dục như đã toan tính không? Thật ra còn có những việc động trời sẽ xảy đến mà không ai ngờ tới.

Hãy đón nghe tiếp trong tập thứ tư - Chương Ba.

Comments

BÀI ĐĂNG MỚI NHẤT