CUỘC GẶP GỠ KINH HOÀNG - TẬP NĂM
Tóm tắt nội dung trong 4 tập trước. Henga, một phụ nữ Mỹ đã có chồng và đang đi du lịch Châu Âu một mình. Nàng làm quen với một gã trai lang thang tên là Larry. Henga muốn được thỏa mãn tình một đêm với gã đó, nhưng chưa có cơ hội thực hiện. Cả hai cùng nhau đi Thụy Sĩ. Trên đường đi, Henga phát hiện ra gã trai thất nghiệp này không có cả giấy thông hành.
Nàng bỏ ra 3000 quan để mua cho hắn một Passport giả. Nàng cho hắn ăn, cho cả tiền xài và mua quần áo. Vậy mà có vẻ như hắn không hề muốn ngủ với nàng.
Henga đưa hắn về căn biệt thự ở thị trấn Lugano, ngay cả lần này nàng cũng không thể đạt được ý muốn thỏa mãn tình dục với hắn. Dường như nàng đang vướng vào một âm mưu nguy hiểm nào đó, mà Larry chỉ là mồi nhữ thói mê trai của nàng mà thôi.
CHƯƠNG BỐN: KẺ CẮP GẶP BÀ GIÀ
Sau khi lấy phòng ở khách sạn Eden, Henga thay đồ chuẩn bị xuống nhà hàng ăn tối. Vừa mặc xong quần áo thì chuông điện thoại reo vang.
Nàng ngó chiếc phone để bàn với vẻ lo ngại. Ai mà biết mình ở đây nhỉ? Nàng đâu có đợi ai !
Sau biến cố vừa xảy ra với Larry, tất cả những gì bất thường xảy đến đều khiến nàng sợ sệt. Nhưng cái phone vẫn reo từng hồi. Henga đành nhấc máy.
- Hello !
- Henga, cô đó phải không?
Nàng cảm thấy chưng hửng vì bất ngờ. Làm sao mà không nhận ra cái giọng nói trầm trầm của Jack Archer. Hắn đã từng tham gia diễn kịch nghiệp dư, và hắn cũng thường nói với nàng rằng trên thế giới này chỉ hai người có được chất giọng đầy kịch tính đó là Sir Laurence Olivier và…hắn.
- Oh Jack ! Thật ngạc nhiên nhỉ? Tôi mới tới đây chưa được một tiếng.
- Mạnh khỏe chứ? Cô du lịch từ Bonn về tới đây bình yên chứ?
- Cũng tốt, nhưng đường nhiều tuyết quá ! À mà anh đang ở đâu vậy, Jack?
- Uhm, tôi cũng vừa mới đến thôi. Đang ở quầy tiếp tân nè!
Henga kinh ngạc:
- Sao? Anh đang ở khách sạn này à?
- Phải rồi! Tôi từ Lausanne tới. Chẳng phải chính cô đã nói với tôi hôm nay cô sẽ ở đây, cô quên rồi à?
Bây giờ thì nàng mới sực nhớ ra là khi ở Paradise, nàng đã báo tin cho hắn ngày nàng dự trù về tới đây. Vậy mà nàng đã quên béng đi mới kỳ. Henga rùng mình khi nghĩ nàng vừa thoát khỏi một tình huống đáng sợ: Archer có thể đến và bắt gặp Larry trong căn biệt thự !
Nàng cố lấy giọng tự nhiên:
- Tôi cũng định ngày mai đi Lausanne để gặp anh.
- À tôi có vài cái áp phe phải làm ở đây, nên tôi nghĩ đến đây để gặp cô luôn thể là tiện cho cả hai, cô khỏi phải tới chỗ tôi. Cô đi một mình chứ?
- Tất nhiên !
- Tốt, vậy chúng ta cùng ăn tối nhé?
- Rất hân hạnh.
Henga nhìn đồng hồ đeo tay, đã 8h30. Nàng thấy tay mình run run.
- Anh chờ một chút nhé. Tôi xuống ngay đây.
- OK. Tôi đợi cô ở Lobby nhé!
Nàng gác máy và đứng yên một lúc để trấn tĩnh. Cứ sáu tháng nàng đến Lausanne một lần để làm việc với Archer về ngân quỹ kinh doanh của lão Ralph. Sự thân mật của cả hai đã kết thúc từ khi nàng lấy chồng. Nàng và Archer không còn những pha gần gũi chớp nhoáng như trước kia, hai người trở thành bạn bè làm ăn thuần túy. Chỉ thế thôi. Và dĩ nhiên về công việc thì vẫn liên hệ với nhau rất chặt chẽ.
Archer đánh hơi rất giỏi, đã nhiều lần hắn thực hiện những vụ chuyển ngân táo bạo và Henga ít khi nào ngăn cản. Nếu có lúc nào nàng buộc phải từ chối một đề nghị quá mạo hiểm, thì hắn chỉ cười và nhún vai nói: “Tóm lại, đó là tiền của cô sau này. Nếu không thích đầu tư thì đó là quyền của cô. OK thôi mà !”
Xuống dưới sảnh, Henga đã thấy hắn ngồi đợi ở một chiếc bàn nhỏ, cách xa một đám đông ồn ào. Hắn đứng lên giơ tay vẫy vẫy nàng.
Nàng nhận thấy Archer lần này có vẻ già hẳn đi, gương mặt không vui vẻ như thường lệ. Năm năm trước, hắn là một gã trung niên điển trai. Mái tóc vàng giờ đã thưa thớt đi nhiều. Người thì bệu ra ngấn mỡ. Tuy vậy tướng tá to lớn, cao hơn mét tám nên trông hắn vẫn khỏe mạnh nhanh nhẹn dù không bằng lúc trước. Henga mỉm cười khi chợt nghĩ đến điều hắn chỉ hơn nàng có năm tuổi.
Hắn biết gu của nàng nên gọi Martini Vodka Double. Sau màn thăm hỏi vớ vẫn về chuyến đi, hắn đưa nàng tới bàn ăn đã chuẩn bị sẵn.
Thật ra cái kiểu cách tao nhã và lối nói chuyện có duyên của Archer dễ khiến người ta cảm thấy yên tâm khi đối diện. Nhưng Henga tỏ ra dè chừng, không muốn tiết lộ rằng mình đã ở khách sạn Adelon khi đến Bale. Nàng hướng câu chuyện qua việc khoe chiếc xe mới mua. Nhưng Archer hỏi:
- Tình hình ông Ralph lúc này ra sao?
Nàng nhún vai đáp: “Thì ổng vẫn vậy thôi, lúc nào cũng bận túi bụi”.
Hắn nhìn nàng với ánh mắt làm ra vẻ mơ màng nhuốm chút tò mò:
- Cô không cảm thấy có gì đáng tiếc chứ? Henga !
Biết hắn muốn nhắc tới cái thỏa thuận hôn nhân của nàng với ông chồng già, nàng gạt đi:
- Thôi, xin anh đừng nói về việc ấy!
Henga nốc cạn ly rượu. Nàng không muốn nhớ lại việc chính Archer đã thu xếp cuộc hôn nhân của nàng, và đổi lại nàng cũng đã cho hắn nhiều áp phe béo bở để trả ơn. Nàng cũng không muốn nhớ lại những lần đam mê cuồng nhiệt trong phòng làm việc của hắn, những lúc hắn hấp tấp chốt cửa để cả hai vội vã lao vào nhau trong những cuộc làm tình chớp nhoáng đầy kích thích nhục dục trên mặt thảm.
Nàng lạnh lùng nói:
- Thôi chúng ta ăn đi. Tôi đói lắm rồi.
Bữa ăn được dọn lên gồm thịt bò xông khói thái mỏng ăn với dưa chuột muối, rượu vang hảo hạng, thịt chim trĩ ngon tuyệt vời. Trong lúc chờ món tráng miệng, Henga nói:
- Tôi không biết là anh có khách ở Lugano này đấy Jack !
- À có hai ông khách hàng hết date ấy mà. Khoảng 18 tháng một lần, chúng tôi lại tổ chức gặp mặt để bàn bạc củng cố chuyện hợp tác làm ăn. Và cũng là dịp tốt để tranh thủ gặp cô. Bây giờ chúng ta có thể vào công việc được rồi chứ?
Nàng gật đầu. Linh cảm cho nàng biết có chuyện gì đó đáng lo ngại, hãy để gã cho nàng biết ngay bây giờ. Archer nói:
- Toàn bộ hồ sơ tôi để trên phòng. – Gã nheo mắt nhìn nàng – Hay cô lên đó với tôi chứ? Vừa làm việc vừa uống Café luôn thể?
Henga liếc mắt nhìn gã, nàng do dự. Biết đâu hắn đang toan tính gì, lên đó lỡ xảy ra chuyện phiền phức thì sao. Hình như đọc được ý nghĩ của nàng, hắn nói:
- Mà thôi, có cái phòng họp nhỏ đằng kia. Mình tới đó đi, có cái bàn rộng để bày biện giấy tờ, cũng tiện lắm.
Henga cười nhếch mép. Nàng cũng thích sự nhạy bén này nơi Archer. Nàng nói:
- Đồng ý. Ăn tráng miệng xong chúng ta qua đó.
Ba mươi phút sau, trên chiếc bàn dài đã trải đầy giấy tờ mà Archer vừa đưa cho nàng. Gã châm điếu xì gà, vừa nhìn Henga:
- Tôi nghĩ mình đang kiểm soát tốt mọi việc. Sáu tháng vừa rồi, không có gì đặc biệt xảy ra. Các dịch vụ ở Châu âu có bị ảnh hưởng chút ít do đồng Dollar hạ giá, nhưng cũng không đáng lo lắm, vì nó sẽ lên trở lại. Tóm lại, lợi nhuận cũng được. Những cổ phiếu đang đứng yên vì chỉ số Dow Jones (Tên gọi đầy đủ là Dow Jones Industrial Average (DJIA) Index – Chỉ số bình quân công nghiệp Dow Jones là một chỉ số chứng khoán của thị trường chứng khoán Mỹ) đang xuống nhanh. Có thể xấu. Cô muốn tôi giải thích với ông Ralph vì sự thua thiệt này, hay là cô tự nói?
Henga đang chăm chú xem xét hồ sơ, nàng nói mà không ngẩng đầu lên:
- Vụ đó để tôi. Ông ấy cũng biết chuyện làm ăn có lúc lên lúc xuống mà. Này Jack, tôi muốn xem sổ sách về thuế để so sánh các số liệu trong tháng cuối. Chính xác chúng ta thua lỗ bao nhiêu?
Hắn nhìn đầu chiếc xì gà đang cháy đỏ rồi nhún vai nói:
- Vẫn chưa thua bằng người khác mà.
- Tôi không cần biết về những người khác, Jack. Bao nhiêu?
- Oh khoảng 10%, nhưng vài tháng tới nó sẽ lên lại thôi.
Henga thảng thốt kêu lên:
- Trời, mười phần trăm? Nghĩa là hai triệu đô?
Archer cố làm vẻ mặt thản nhiên:
- Phải rồi, khoảng đó. Nhưng chúng ta có 20 triệu đô trong quỹ dự phòng. Vừa rồi hai lão già quá date của tôi cũng bay mất mấy vạn, so với gia tài kếch sù của lão Hermann thì họ còn gặp thảm họa hơn nhiều.
- Anh đưa tôi xem hồ sơ danh sách các dịch vụ.
Hắn thở dài mở cặp lấy ra một xấp hồ sơ:
- Cô định xem hết sao? Phải mất ít nhất là hai tiếng, cô sẽ mệt đó.
- Không sao, tôi khỏe lắm.
Nàng trải mớ giấy tờ lên bàn, Archer đề nghị:
- Để tranh thủ thì giờ, khi xem xong mỗi trang cô ký tắt luôn đi nhé. Tôi đã ký ở bản lưu thứ hai rồi.
Hắn đưa nàng chiếc bút Parker mạ vàng rồi bắt đầu thu dọn các giấy tờ Henga đã duyệt qua lúc nãy.
Henga châm điếu thuốc lá, cầm cây bút máy dò danh sách các vụ chuyển ngân. Nàng có trí nhớ rất tốt, nhưng số các ngân khoản của chồng nàng rất lớn, nàng không thể nhớ hết giá trị của từng mục một.
Cuối cùng nàng công nhận việc kinh doanh đang đi xuống nhưng chỉ ở hai hay ba điểm thôi. Nàng đã chờ đợi cái gì đó trầm trọng hơn, nhưng chưa đến nỗi. Henga lật từng trang xem xét kỹ, mắt lướt nhanh những cột số đánh máy.
Archer ngồi dựa vào ghế bành quan sát nàng, hắn bình thản hút xì gà. Chợt Henga ngẩng lên nhìn gã:
- Còn một trang nữa đâu?
- Không, ở đó tất cả mà !
Henga nghiêm mặt nói rành rọt:
- Tôi nói là thiếu mất một trang, với ít nhất là bốn dịch vụ ở Châu Âu: Hãng Mobile, Transalpine, National Financial và Chevron. Và còn những cái khác nữa, như hãng Calcomp Hobarl…, và CBS.
Archer cười nham hiểm:
- Phải công nhận là trí nhớ của cô thật đáng nể. Thật sự đáng phục. Phải, cô nói đúng. Cô còn quên hãng General Motors nữa.
Nàng đặt danh sách xuống bàn:
- Vậy đưa tôi trang còn thiếu đó. Sao, anh định thử trí nhớ của tôi à?
Hắn nhíu mày nhìn Henga:
- Theo cô thì lão Hermann có biết không?
Henga nhìn hắn khó hiểu:
- Không ! Anh thừa biết là ông ấy không kiểm tra lại bao giờ, vì có chúng ta ở đây. Mình tôi là đủ ! Nhưng anh hỏi vậy là ý gì?
- Cô đã ký tắt tất cả các trang chưa?
Nàng nhìn hắn chăm chú:
- Chưa ! Tôi không ký khi chưa có trang thiếu đó !
Archer ngắm đầu điếu xì gà, trán hơi nhăn lại. Chợt hắn ngước đôi mắt xanh lên nhìn nàng:
- Cô sẽ không có trang đó. Henga !
Nàng ngồi thụt sâu vào chiếc ghế phô tơi:
- Tại sao?
- Vì những dịch vụ đó không có. Thế thôi người đẹp ạ!
Nàng thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng và tim thắt lại. Đã hoạt động lâu trong lĩnh vực tài chính nên nàng hiểu rõ lời hắn nói. Henga cố điềm tĩnh:
- OK Jack ! Vậy anh hãy giải thích đi.
Hắn ra vẻ ảo nảo thở dài:
- Tôi gặp xui xẻo. Cú áp phe mỏ Kền (Niken) ở Úc (Australia)…., tôi đã dốc hết tiền vô đó. Nhưng rồi tất cả hỏng bét. Thế là mất trắng.
Hắm đấm tay vô không khí ra vẻ chán nản:
- Henga ! Tôi cứ nghĩ đây là một cú ngon ăn, là dịp may hiếm có. Tôi đã cả tin và dốc túi vào đấy hy vọng tìm được mỏ. Nhưng rồi xôi hỏng bỏng không, chẳng có mỏ gì ở đó. Tôi thật không nghĩ đến sự tình bi đát này.
- Nhưng anh lấy tiền ở đâu ra? – Henga nóng nảy hỏi.
Archer lắc đầu nhìn nàng:
- Vậy cô nghĩ tiền đâu tôi có? Thì tôi bán những dịch vụ kê thiếu mà cô hỏi lúc nãy chứ còn ở đâu nữa. Nếu cú áp phe thành công thì tôi đã hoàn trả lại đủ rồi, cô chẳng phải hỏi.
Hắn nói với vẻ tha thiết:
- Henga à! Hãy nghe tôi, lão Ralph chẳng bao giờ biết nếu cô không nói. Ông ấy có tự tay kiểm tra lại bao giờ. Cô cứ ký đi, lão chấp nhận tất cả mà ! Tôi nhờ cô giúp tôi thoát khỏi vũng bùn này. Lão Hermann nhà cô có ít nhất 60 triệu đô la, làm sao lão phát hiện ra khi thiếu mất hai triệu, phải không?
Henga nãy giờ sửng sờ nhìn hắn, nàng nói lớn tiếng:
- Này Jack, anh nói anh bán những dịch vụ. Làm sao được, phải có chữ ký của tôi. Vậy anh nói đi, bán là bán thế nào?
Một lần nữa, hắn lại ngắm điếu xì gà, liếc nhìn Henga rồi nhanh chóng quay mặt đi:
- Henga! Có lần tôi nói là chữ ký của cô hơi lạ. Cô nhớ chứ?
Nàng nói hốt hoảng:
- Anh, anh…đã giả mạo chữ ký của tôi?
Khuôn mặt Archer như tối lại:
- Thật là bậy hết sức. Tôi xin lỗi cô. Nhưng nếu không làm thế thì sao tôi bán được?
- Anh điên rồi !
Gã giơ hai tay lên trời:
- Bây giờ thì biết mình điên cũng muộn rồi, thấy dễ ăn nên lòng tham trỗi dậy. Cô biết mà.Nếu thắng tôi có thể bỏ túi đến 3 triệu.
Hai tay henga ôm lấy mặt, nàng không thể nhìn cái bản mặt Archer được nữa. Một phút im lặng nặng nề. Gã cất tiếng nói:
- Tôi rất ân hận. Henga !
Nàng bỏ tay xuống, giận dữ nói lớn:
- Tất cả những kẻ bất lương khốn nạn đều chỉ nghĩ đến tiền. Anh đã làm điều bất chính bậy bạ. Anh đã tự lột mặt nạ của mình. Chính xác anh là đồ ăn cắp và giả mạo.
Hắn cúi xuống nói nhỏ:
- Tôi đáng bị sỉ vả, mạt sát mà Henga.
- Sao anh dám làm một việc tày trời như vậy hả Jack? Sao anh dám?
Hắn dụi điếu xì gà vào cái gạt tàn:
- Một phút nhẹ dạ, điên rồ mà Henga. Cô có thế bao giờ không?
- Tôi không thế. Chỉ có anh thôi.
- Vậy giờ cô tính làm gì?
Henga lớn tiếng nói:
- Làm gì à? Nói với Hermann việc làm của anh chứ còn làm gì. Không có chuyện tôi sẽ đồng lõa với vụ ăn cắp này của anh đâu. Chính anh làm ra thì anh phải gánh hậu quả. Còn tôi sẽ thuyết phục ông ấy đành chịu mất toi số tiền ấy vì anh. Phải, tôi hứa như thế.
Archer cố gắng nói với giọng bình thản:
- Lão Ralph chỉ là một lão già độc ác và bất nhân. Lão sẽ đi thưa, cái đó là chắc rồi. Nhưng Henga à, cô không quên ngày xưa chứ? Cô phải giúp đỡ tôi lúc này. Dù sao chúng ta cũng từng có quá khứ mặn nồng với nhau. Chính tôi đã mang lão Ralph đến cho cô. Vậy cô không nghĩ còn nợ tôi cái gì ư?
- Huhm ! Anh mà tốt thế ư? Anh gã tôi cho Hermann để có người nội ứng cho việc làm ăn của anh chứ tốt lành gì!
- Henga ! Thôi nào. Hãy nghĩ lại, cô có thể nói với Hermann là tôi đã đề nghị đầu tư vào mỏ kền ở Úc, và cô đồng ý. Nhưng trị giá đầu tư ngày càng tăng và chúng ta đã phải bỏ vào đó hai triệu Dollars. Cô có thể xoa dịu lão được mà !
Nàng cảm thấy do dự. Nàng còn rất tỉnh táo để hiểu được rằng không thể cho gã lừa đảo này vào tù. Dù sao cũng còn những kỹ niệm nóng bỏng chớp nhoáng trên thảm mà nàng chưa thật sự quên. Thuyết phục Hermann có lẽ cũng không quá khó khăn, cứ bảo với lão việc đầu tư đó bị thất bại. Dĩ nhiên là nàng phải khẩn khoản xin lỗi và hứa không tái phạm. Lão sẽ la lối, mắng mỏ. Tất nhiên rồi! Nhưng nàng tỏ ra hối lỗi và chân thành thì vẫn giữ được lòng tin với lão. Nhưng việc duy nhất cần làm là sau tất cả, phải đuổi cổ Jack Archer ! Nàng sẽ chuyển qua các hãng đối tác mới như Spencer, Grove và Manly, thông báo với tất cả thành viên, nhân viên trong công việc làm ăn. Nàng không thể làm việc với Archer được nữa, nàng không còn tin hắn.
Nàng châm thuốc hút để lấy lại bình tĩnh và nghiêm trang nói:
- Thôi được, tôi sẽ cố gắng thuyết phục Hermann. Nhưng tôi sẽ bảo ông ấy chuyển ngân quỹ sang Spencer, Grove và Manly. Anh xong rồi, Jack ! Tôi không muốn làm việc với anh nữa.
Archer cảm thấy nhẹ mình đi một chút:
- Cô tin là ông Ralph sẽ nghe lời cô như thế?
- Anh cứ chờ xem.
- Vậy thì sao lại phải hất cẳng tôi hả Henga? Nếu cô chắc rằng lão sẽ đồng ý, chúng ta vẫn hợp tác tốt với nhau được mà.
Nàng nhìn Archer như thể nhìn một vật lạ:
- Khi Hermann tới đây, tôi sẽ lập tức báo với ông ấy về việc ký ngay các chứng từ chuyển ngân khoản sang Spencer và nhóm của ông ấy. Còn tôi, không muốn thấy anh nữa!
Nàng cầm sanh sách dịch vụ và cương quyết bước ra cửa. Archer gọi giật ngược:
- Henga !
Nàng quay lại, hỏi sẵng giọng:
- Gì thế?
Hắn châm điếu xì gà khác:
- Đó là lời nói cuối cùng của cô?
- Phải – Nàng đáp rồi xoay nắm đấm cửa.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, giọng đanh lại:
- Đừng bỏ đi như vậy. Chúng ta còn nhiều chuyện nói với nhau lắm. – Hắn cười khẩy giọng điệu đểu cáng – Cô thấy thằng nhóc Larry thế nào ? Một tiết mục ngon lành hết xảy chứ?
Khi vào học trường luật, Henga đã lường trước những tình huống không thể và có thể, nàng hiểu đôi lúc phải chấp nhận những điều không sao tránh khỏi. Thần kinh thép của Henga đã giúp nàng giấu được cú shock mà Archer vừa mới tung ra. Nàng cố thản nhiên quay trở lại bàn và ngồi xuống.
- Chúng ta còn chuyện gì để nói với nhau? – Nàng hỏi mà tự ngạc nhiên khi thấy giọng nói của mình vẫn còn bình tĩnh đến thế.
Hắn quan sát nàng lòng thầm ngưỡng phục.
- Tôi luôn luôn nghĩ rằng cô là người có bản lĩnh. Henga, bây giờ tôi càng xác nhận điều đó hoàn toàn đúng. Cô đúng là một nhà vô địch.
Nàng lạnh lùng nhắc lại:
- Chúng ta còn chuyện gì cần phải nói với nhau?
Hắn ngồi lọt thỏm trong chiếc ghế phô tơi và rít một hơi xì gà.
- Về chuyện của hai chúng ta chứ chuyện gì nữa. Tôi không thể để bị tước mất ngân khoản của lão Hermann. Cô không thể nào tưởng tượng được vì sao tôi phải mạo chữ ký của cô và lấy tiền của Hermann. Đó là vì tôi đã khánh kiệt, Henga !
Đâu chỉ có lão Ralph mất tiền, mà cả tôi nữa. Việc trong văn phòng ngày càng xấu đi, nhiều khách hàng phá sản, tôi mất rất nhiều trương mục. Kế đó là luật tài chính mới ban hành, mà chỉ còn có mỗi ngân khoản của Hermann để tôi dựa vào.
- À, thì ra anh đã tính trước hết rồi, khi giả mạo chữ ký của tôi và trở thành thằng ăn cắp.
- Tôi không còn cách nào khác. Tôi đã ngã xuống. Tôi có thể bị chìm hoặc phải bơi. Tôi không muốn chết chìm, cô hiểu không?
- Tôi hiểu chứ !
- Tôi không muốn mất chỗ kiếm tiền. Chúng ta hãy tiếp tục làm việc như trước, cộng tác và đồng lõa. Cô nghĩ sao? Chẳng phải cả hai chúng ta đều bất lương: Tôi là thằng ăn cắp, còn cô cũng là một con điếm mà. Cả cô và tôi đều biết rằng không thể trông đợi vào sự khoan dung của lão Hermann. Nếu ông ấy biết hết mọi chuyện, cô sẽ mất sáu mươi triệu Dollars, còn tôi thì vô khám. Chúng ta sẽ hết đường sống sót. Cô và tôi phải nương tựa vào nhau.
Henga ngồi yên không động đậy. Một lát nàng hỏi:
- Anh lấy cái gì để đe dọa tôi?
Hắn nhìn nàng, lắc lắc đầu rồi rút từ trong cặp ra một chiếc phong bì lớn:
- Lấy cái này !
Hắn ném phong bì lên bàn, chiếc phong bì trơn tuột rơi xuống đùi nàng. Nàng cầm lấy và mở ra. Nàng rút ra một tấm hình còn hơi ấm, nhìn và cố gắng giữ bình tĩnh dù một luồng lạnh buốt chạy dọc sống lưng và mồ hôi lấm tấm vã ra trên trán.
Trong ảnh, nàng nằm trần truồng trong một tư thế hết sức gợi dục, tay với lấy chiếc phec mơ tuya (fermeture) quần của Larry. Gã thì đang hấp tấp cởi áo vest. Dù hết sức cố gắng tự chủ, nhưng mặt Henga cũng tái nhợt đi. Nàng bỏ tấm hình vào phong bì rồi đặt lên bàn.
Giọng nàng khản đi, lạc giọng hét lớn:
- Ông đúng là quân ăn cắp, giả mạo, bây giờ còn tống tiền nữa. Không ngờ bản chất ông lại bỉ ổi đến thế.
Hắn cười nhẹ, nét mặt nham hiểm:
- Cứ cho là thế đi, Henga. Chẳng việc gì phải xấu hổ cả. Tôi không muốn chết chìm, tất nhiên là tôi sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để có thể giúp mình thoát khỏi chết đuối. Cô cũng đâu phải hiền thục gì, đúng không nào?
- Ông làm sao có tấm ảnh đó?
- Cô vẫn chưa biết à?
Hắn tỏ vẻ khoái trá, ngồi thụt vào chiếc phô tơi rồi kể:
- Đây là cả một chiến dịch tỉ mỉ. Tám hôm trước tôi đến biệt thự và lẻn vào đó. Cô biết là tôi có chìa khóa mà. Tôi đã cố lắp giấu máy ảnh vào góc cao trên cửa sổ phòng ngủ của cô, ống kính chỉa thẳng vào ngay mặt giường. Tôi có mang thợ điện đi theo, hắn đã gài nút bấm chụp xuống phía dưới nút ấn của chiếc đèn ngủ. Larry chỉ cần chạm nhẹ vào đó, máy ảnh với đèn Flash được kích hoạt đồng thời làm ngắt luôn cầu dao của tòa nhà. Thằng cu Larry này đóng một vai quá hoàn hảo phải không?
Henga tuyệt vọng hỏi:
- Vậy ra anh với Larry là đồng bọn? Chính anh đã lên kịch bản để tống tiền tôi? Lại còn một thằng thợ điện nữa biết chuyện này.
Archer giơ hai tay lên trời:
- Cô em ạ! Tôi đâu có rành về điện để tự làm chuyện đó. Nhưng cô đừng lo, hắn được trả tiền để im miệng mà. Chỉ có điều hắn nói tôi kỳ cục quá, đúng là dân Thụy Sĩ.
- Anh đã nhờ ai rửa ảnh?
- Này Henga, tôi đâu có ngu đến thế. Tôi thuê phòng tối của một thợ ảnh ở góc phố và tự rửa lấy. Cái này thì tôi biết làm. Cũng không tệ chứ hả, tấm ảnh đẹp tuyệt vời đấy chứ?
Henga cố trấn tĩnh, nàng suy nghĩ một lúc về tất cả mọi chuyện hắn vừa nói. Nàng khẽ hỏi:
- Thế còn Larry, hắn đâu rồi?
Archer rít một hơi xì gà và nhìn lên trần nhà:
- Cô phải công nhận đây là một tiết mục hết xảy phải không? Tôi biết cô sẽ phản ứng mạnh khi bị mất hai triệu đô. Dĩ nhiên là tôi phải nghĩ ra cách gì đó để chặn lại việc cô sẽ đi nói với lão chồng già. Tôi biết là lão sẽ đi báo cảnh sát. Ai cũng có những yếu điểm mà mình mình phải biết khai thác tùy từng lúc. Chúng ta quen nhau hơn 10 năm rồi Henga. Tôi quá rõ yếu điểm của cô mà. Hihihi…
Hắn cười đểu giả khiến Henga càng tức điên lên. Đã vậy hắn vẫn cứ nói tiếp như xát muối vào nỗi đau của nàng:
- Cô đã lấy chồng gần năm năm, sống với lão chồng già tàn tật và bất lực như thế thì đó là một khoảng thời gian dài. Để được hưởng 60 triệu dollars thì cô phải biết cách xử sự, nhưng tiếc rằng cô không thể sống như một nữ tu sĩ. Tôi hiểu rõ tính cách này của cô mà Henga! Hihihi… Và tôi quyết định mắc mồi vào lưỡi câu. Với phụ nữ nào thì tôi không dám chắc, nhưng với cô thì tôi có thể thử thách được.
Tôi biết cô bay tới Hamburg để mua xe hơi. Và tôi đã đến đó trước hai ngày để tìm một con mồi. Phải kiếm một gã đàn ông trẻ trung, đẹp trai, khỏe mạnh và không quá ưu tư sâu sắc. Quả thật là khá dễ dàng, vì ở Hamburg có đủ mọi loại đàn ông trên đời. Và tôi đã tìm thấy Larry! Cố gắng tìm thì sẽ có thôi, miễn là có tiền.
Hắn say sưa kể tiếp:
- Larry đang bị mấy con điếm chửi bới vì tán tỉnh để chơi quỵt, cũng chẳng rõ nữa, có vẻ như gã đang tìm một chỗ ngủ. Tôi theo hắn vào trong một con hẽm và làm quen với nhau. Hắn hỏi xin tiền. Larry là một gã trai có duyên phải không? Cái kiểu nghèo khổ và cù lần của hắn không làm tôi xúc động, nhưng với cô thì khác, cô sẽ khoái cái vẻ điển trai và sung sức của hắn. Và cô đã rơi vào bẫy đúng như tôi đã dự tính.
Tôi bảo với hắn là có một công việc, tôi muốn hắn quyến rũ một bà nhà giàu có nhan sắc để tôi tống tiền. Và hắn sẽ có 1000 Dollars cho việc đó, một việc mà tôi biết hắn làm dễ như ăn gỏi. Và cô biết rồi đó, Larry đâu có từ chối.
Archer dụi điếu xì gà vào cái gạt tàn đã đầy ắp mẫu tàn thuốc lá:
- Ở Hamburg thì tôi không biết cô ở khách sạn nào. Nên tôi đưa hắn tới Bonn, vì tôi biết cô sẽ ở tại Hotel quen thuộc. Và tôi còn biết cô sẽ muốn ngủ với hắn ngay khi mới gặp mặt. Hihi…Và mọi việc diễn tiến y như sách.
Tôi sang đợt hai của cuộc tấn công. Đó là vụ giấy thông hành: dù sao thằng nhóc này cũng cần có Passport và công việc, là hai thứ khiến cô dấn sâu vào mối quan hệ đầy nguy hiểm với trai trẻ một cách bất cẩn. Haha, ngửi thấy hơi trai thì đầu óc mụ mị đi nhiều phải không Henga?
Trước khi rời Bonn, tôi đã lén cài một máy bộ đàm hiện đại và nhỏ xíu trên chiếc Mẹc mới coóng của cô.
Khi Larry báo với tôi rằng cô muốn đi Thụy Sĩ cùng với hắn, thì tôi hiểu cá cắn cân biết đâu mà gỡ. Còn Larry thì đã sắm vai quá tốt. Hắn báo cho tôi biết giờ khởi hành, và xe tôi đã đi trước xe cô khoảng 500m, một khoảng cách đủ để bộ đàm ghi nhận câu chuyện của cô và Larry khi ngồi trong xe..
Tôi đã tới Bale trước để gặp Mark bàn về vụ giấy thông hành của Larry. Cô còn không biết một việc, khi cô trao 3000 quan tiền công làm Passport thì Mark đã nhờ một thằng bạn lén chụp ảnh lại khoảnh khắc lúc cô trao số tiền đó. Dù chưa phải là bằng chứng đắt giá, nhưng nếu Hermann nhìn thấy, lão sẽ nghĩ gì về việc cô chi quá nhiều tiền cho một thằng trai lạ hoắc nào đó.
Cho đến khi cô nói với Larry là sẽ cùng về căn biệt thự thì tôi vui sướng muốn nhảy cẫng lên vì biết mình đã thành công quá sức tưởng tượng. Qua bộ đàm, Larry còn khiến tôi muốn vỡ màng nhỉ khi hắn reo lên mừng chiến thắng. Chả là hắn đoan chắc với tôi rằng cô sẽ đưa hắn về nhà, cả hai chúng tôi cùng cá với nhau 50 dollars về chuyện đó.
Henga dụi thuốc lá và châm điếu khác. Nàng nhớ lại lúc Larry reo mừng quá đáng : ” Hết xảy, thật là hết xảy. Tôi quá may mắn, thưa bà!”. Lúc đó nàng đã ngờ ngợ, thì ra là như vậy.
Archer nói tiếp:
- Tất nhiên trò chơi chưa dừng ở đó. Cô có thể làm tình với Larry ở phòng ăn, hay phòng khách. Nhưng …hihihi, một lần nữa tôi quá hiểu cô, khi cô đã có chiếc giường rộng và êm ái trong buồng, cô sẽ thích lăn lộn trên giường hơn. Và kế hoạch diễn ra đúng y như thế. Tôi đã có một tấm ảnh rõ nét, đẹp tuyệt vời. Henga à, chúng ta vẫn phải cộng tác với nhau thôi.
Henga lạnh lùng nói:
- Hay lắm, anh đã chiếm thế thượng phong.
- Thật là tốt khi cô đã hiểu được tình hình. Không cần phải nói cho Hermann biết, đúng không Henga?
- Vậy anh không trao đổi cho tôi cái gì à?
- Cô muốn lấy lại phim ảnh chứ gì? Không thành vấn đề. Bản gốc mấy thứ đó đã được cất ở một chỗ an toàn. Nếu cô ngã, tôi cũng sẽ đổ theo mà. Và ngược lại cũng thế, cho đến khi lão Hermann chết.
- Tôi hỏi anh giấu ở đâu?
Hắn cười mím chi:
- Chúng được đi máy bay về nằm an toàn trong két sắt ở một nhà băng, trong một chiếc phong bì chỉ được mở khi tôi chết. Cô là một người đàn bà nguy hiểm, Henga ! Tôi đâu thể liều mạng. Tôi không nói rằng cô sẽ có ý định giết tôi, không phải thế, nhưng tôi không muốn cô có một âm mưu nào khác. Tôi phải thú nhận là tôi suýt rụng tim khi cô nả một phát súng vào cánh cửa gỗ trong biệt thự.
Henga chớp mắt:
- Là anh sao?
- Yes. Lúc cô đang đi tìm Larry, tôi lẻn vào thu dọn máy ảnh. Suýt nữa là bị cô bắt gặp. Cô nên gọi thợ đến sửa cái đèn ngủ và cánh cửa bị cô bắn lủng một lỗ.
- Anh bảo rằng phim ảnh được cất trong ngăn tủ nhà băng. Theo anh thì nếu khi anh chết, ông giám đốc nhà băng có mở ra xem không? – Henga dò hỏi hắn, hắn đáp rành rẽ:
- Không phải vậy. Khi ông ta mở niêm phong phong bì, sẽ thấy một bao thư thứ hai dán kín đề tên người nhận là Hermann. Cô là một phụ nữ nguy hiểm, tôi phải đề phòng như thế.
Nàng kêu lên:
- Anh chơi vậy là bất công với tôi. Anh sống quá đầy đủ, ăn sung mặc sướng lâu rồi. Anh có thể chết toi vì đau tim hay cao máu. Mỗi ngày có hằng tá người giàu ra đi đột ngột kiểu đó. Hơn nữa, anh lại hay đi đây đi đó bằng máy bay và xe hơi. Anh có thể chết vì rơi máy bay hoặc tai nạn xe cộ. Chuyện đó làm sao nói trước được.
- Có thể. Nhưng tôi muốn sống hơn là bị giết. Cô phải mong tôi tiếp tục sống. Còn bây giờ trễ rồi, ngày mai tôi có việc phải làm. Cô hãy ký vào những văn bản đó đi. Cô ký chứ?
- Khi nào anh đi?
- Chiều ngày mai. Sao?
Nàng đứng lên, nói quả quyết:
- Tôi cần suy nghĩ kỹ về tất cả mọi chuyện. Ngày mai, lúc 3h tôi sẽ cho anh biết quyết định của tôi.
Archer giật mình, khóe miệng hắn giật giật. Lần đầu tiên kể từ khi quen biết hắn, nàng thấy hắn mất đi vẻ điềm tĩnh thường thấy. Hắn càu nhàu khó chịu:
- Quyết định gì nữa? Cô làm gì có lựa chọn. Chỉ có ký ngay vào đó cho tôi mà thôi. Cô nghe không?
Nàng cau mặt, nói với giọng điệu thách đố:
- Đồng ý là anh nắm được tôi. Nhưng tôi cũng nắm được anh. Nếu bây giờ tôi tố cáo anh. Đồng ý là tôi sẽ bị mất trắng 60 triệu dollars, nhưng anh cũng tù mọt gông trong nhà tù Thụy Sĩ. Mười năm trong nhà tù Orbe ! Ái chà, chỗ đó không phải khu nghỉ dưỡng đâu nhé!
Archer nhìn nàng tức tối:
- Cô khỏi có đe dọa tôi. Làm gì có chuyện cô để mất 60 triệu. Nào, đủ rồi. Hãy ký đi.
Henga lắc đầu dứt khoát:
- Không phải bây giờ. Tôi cần nghĩ kỹ về việc, tôi có giữ được tài sản đó hay không, khi vẫn còn hợp tác với một thằng ăn cắp, giả mạo và tống tiền bỉ ổi như anh. Chuyện đó tôi vẫn còn chưa chắc được. Nếu nhất thiết phải từ bỏ 60 triệu Dollars, tôi vẫn còn được sự tự do của mình. Còn anh thì sẽ mau chóng vào tù. Hahahaha….Mới nghe như thế mà anh đã hốt hoảng rồi kìa. Ngày mai đúng ba giờ chiều, tôi sẽ cho anh biết tin. Gọi điện thoại về biệt thự cho tôi.
Nàng cầm danh sách và bước nhanh ra khỏi phòng.
Trở lên phòng khách sạn, Henga kéo ri đô cửa sổ ngắm nhìn quang cảnh bóng đêm của thành phố, ánh đèn hắt lên từ xa về phía Castagnola. Trời bắt đầu có tuyết rơi. Mặt hồ lấp lánh dưới ánh trăng như một tấm gương màu đen.
Nàng đứng lặng yên, nghe nhịp đập thình thịch hoảng loạn của trái tim mình. Cú shock vừa rồi khiến nàng bàng hoàng và sợ hãi. Nàng đã rơi vào bẫy, giờ thì phải suy nghĩ tìm cách để mau chóng thoát ra.
Henga cầm bao thuốc lá và chiếc bật lửa lên giường, tắt đèn trần và bật đèn ngủ. Mỗi lần nàng nằm trên giường hút thuốc, khi đó nàng có những suy nghĩ sáng suốt.
Trước hết, nàng tự hỏi lại rằng mình có cần phải là vợ của một người giàu nhất không? Để so sánh, nàng nhớ lại quá khứ khi còn giúp việc cho bố mình, rồi sau đó cho Archer. Nàng có thu nhập khá đủ, nếu không muốn nói là dư dả cho cuộc sống độc thân. Nàng đã được tự do, vui chơi, có nhiều nhân tình. Đó là mặt ưu điểm. Còn điểm yếu là nàng chỉ được ở một căn nhà nhỏ, những bữa cơm tầm thường không có sơn hào hải vị, không có xe hơi sang. Không bao giờ đủ tiền để mua những thứ nàng muốn. Nghỉ hè nàng chỉ được ở những khách sạn khiêm tốn, phải xếp hàng mua vé loại phổ thông khi muốn xem phim hoặc nhạc kịch. Chỉ được ăn ở những nhà hàng sang trọng đôi lần khi có ai đó mời. Trước ngày cưới làm gì có nữ trang dát kim cương để đeo. Nàng hoàn toàn không có thú vui chơi trò trượt tuyết. Lại càng không được ngồi thuyền máy tốc độ cao lướt veo veo trên làn nước biếc, hay như lúc này làm chủ một chiếc Mercedes Delux sang trọng trên đường trường.
Rồi Henga lại nhớ tới những dinh thự ở rãi rác khắp nơi, với lũ đầy tớ phục dịch dưới quyền nàng. Nàng nhớ lại sự kính cẩn đón tiếp mà nàng là nhân vật chính khi xuất hiện ở các phi trường, khách sạn và các nhà hàng sang trọng trên thế giới khi cái tên Ralph được nhắc đến.
Cuối cùng, Henga kết luận rằng nàng phải giữ lấy cái địa vị này bằng mọi giá, ngay cả khi phải chấp nhận đồng lõa với Archer. Nhưng có nên chấp nhận hắn không? Hắn đã nói: “Tôi muốn sống hơn là bị giết”. Nàng lắc đầu. Thật là ghê sợ, Henga tự biết mình không thể giết người, ngay cả giết một tên bẩn thỉu như Archer. Vậy phải làm sao đây? Đâu là giải pháp? Nếu có.
Nàng suy nghĩ thêm một lúc, rồi nhận định lão Ralph có thể đứt bóng vào khoảng hơn bảy mươi tuổi, thiếu gì các đại gia giàu có vẫn hay lăn ra chết bất thường. Ôi giải pháp đó mới đẹp làm sao. Giá mà lúc này quản gia Hinkle gọi điện báo tin lão Hermann vừa lên cơn đau tim và đã qua đời. Thật là tuyệt ! Nàng sẽ không còn phải lo lắng về vụ tống tiền bẩn thỉu, nàng sẽ nghiễm nhiên thừa hưởng cái gia tài đồ sộ của lão Hermann. Ông ta có thể dành một phần nhỏ cho cô con gái, nhưng nếu ông ấy không làm vậy thì nàng cũng sẽ làm, phải tỏ ra đại lượng. Tiêu sao cho hết 60 triệu Dollars!
Haizzz, nhưng bây giờ cần nghĩ ra cách phải nắm cho được Archer, cũng như hắn đang nắm đầu nàng với bằng chứng lang chạ kinh khủng đó. Nàng tưởng tượng phải để hắn sốt ruột chờ đợi đến 3h chiều ngày mai, sau đó nàng sẽ bảo hắn đến biệt thự: “Tôi muốn nói chuyện trực tiếp với anh, Jack. Không phải qua điện thoại. Vả lại anh cũng cần lấy mấy cách danh sách dịch vụ tôi đã ký phải không?”. Hắn sẽ tới với niềm tin chiến thắng. Nàng sẽ vờn hắn như mèo vờn chuột, cho đến lúc hắn hiểu rằng không thể lấy lại được cái danh sách dịch vụ đó. Hắn sẽ la hét, đe dọa và nàng thì cười vào mũi hắn.
Archer là một tên nguy hiểm, nàng phải thôi nghĩ ngợi linh tinh, nghiêm chỉnh tìm ra lối thoát.
Không, trước khi thanh toán vụ này với hắn, nàng cần báo động cho Spencer, Grove và Manly. Nàng đã gặp Edwin Grove, một gã to lớn và cứng rắn trong một bữa tiệc Cocktail ở Lausanne. Nàng sẽ phone cho ông ta trước khi Archer tới đây, kể hết sự việc giả mạo của hắn và yêu cầu có biện pháp cần thiết đón Archer vào lúc 3h, và ông ta sẽ báo với cảnh sát…
Tất cả những điều đó…nhưng với điều kiện là Hermann phải chết bất đắc kỳ tử. Nàng nghĩ ngợi lan man toàn điều nhảm nhí. Lão Ralph còn sống phải được ít nhất 10 năm nữa. Henga nhớ lần khám bệnh mới đây, bác sĩ khen quả tim của Hermann còn rất khỏe khoắn.
Nàng cố gắng nghĩ ngợi điều thực tế. Nàng đang bị bao vây không lối thoát. Có lẽ tốt hơn hết là nên chấp nhận. Cứ để cái con lợn đó chờ đến 3h chiều mai, sau đó gọi hắn đến biệt thự và đưa hắn cái danh sách đã được ký.
Từ bốn năm nay, nàng luôn đùa với lửa. Phải biết chấp nhận điều không thể tránh khỏi. Đó là luật chơi. Nàng biết như thế.
Henga bỏ hai viên thuốc ngủ vào miệng nuốt trọng không cần nước, nàng quen với kiểu uống thuốc đó. Rồi nàng tắt đèn, cố gắng dỗ giấc ngủ.
Ngày hôm sau, lúc 10h sáng Henga gọi điện xuống quày tiếp tân:
- Ông Archer còn ở trong khách sạn không?
- Dạ không, thưa bà. Ông ấy đã đi khỏi cách đây 20p
- Cảm ơn, không có gì quan trọng !
Nàng biết Archer đã đi khỏi, nhưng nàng muốn biết chắc chắn hơn nên mới gọi điện hỏi. Nàng không muốn gặp mặt hắn ở Lobby, nàng căm thù cái mặt bự thỏa mãn và cặp mắt hí soi mói của hắn.
Henga khoác áo măng tô lông chồn, nhìn lại lần nữa trong gương, đội mũ rồi mới ra khỏi phòng. Tay ôm cặp hồ sơ chứa xấp danh sách các dịch vụ. Về tới biệt thự, nàng sẽ rà soát kỹ càng các số liệu của những tháng qua, cần so sánh các con số để biết chắc chắn Archer đã ăn cắp bao nhiêu tiền. Archer nói hai triệu, nhưng nàng muốn biết con số chính xác.
Tên bồi khách sạn mở cửa xe hơi với dáng điệu khúm núm. Nàng cười cảm ơn hắn, rồi lên xe mở máy chạy hòa vào dòng xe cộ tấp nập, dọc theo bờ hồ.
Henga hơi nhức đầu vì dư âm thuốc ngủ đêm qua. Nàng nhớ rằng ngày kia phải tới phi trường Agno để đón ông chồng. Lão Ralph thường bực dọc và bẳn tính khi ngồi máy bay lâu, nàng không hiểu ông ta sẽ có thái độ ra sao khi gặp nàng.
Nàng cần phải lấy sẵn thực phẩm trong tủ đông ra ngoài ngăn mát tủ lạnh, để Hinkle kịp thời làm bếp. Lão chồng nàng rất sành ăn và xấu tính đói, không thể để lão có cớ lên cơn khó chịu.
Nàng ngừng xe ở Cassarete, đến tiệm Migros để mua thêm ít thực phẩm như sốt cà chua, hành củ, sữa và trứng.Gã Hinkle làm trứng ốp la rất ngon. Sau đó Henga lái xe đi vòng lên Castagnola để ghé bưu điện lấy thư. Cô nhân viên bưu điện trẻ tuổi cười thân mật với nàng:
- Bà ở lại đây có lâu không, thưa bà?
- Cho đến cuối tháng. Bắt đầu từ ngày mai cô làm ơn cho người mang thư lên giùm tôi nhé!
Sau đó nàng lái xe về biệt thự. Con đường dành riêng đã được dọn sạch tuyết, và người dọn dẹp trong làng đã đổ cát lên trên. Mỗi năm nàng phải trả cho ông này 50 quan để dọn dẹp ngay từ đầu mùa tuyết.
Cửa garage tự động mở ra bằng cái điều khiển từ xa (Remote Control). Nàng đậu chiếc Mercedes ngay bên cạnh chiếc Volkswagen của gã Hinkle. Nàng cầm thư từ, cặp hồ sơ cùng với túi đồ ăn rồi đi lên biệt thự. Nàng nhớ mang máng là tối qua quên đóng cửa hầm, nhưng không sao. Nàng mở cửa bước vào nhà, rồi khóa lại, lên mấy bậc thềm bước vào phòng lớn. Henga đặt thư từ lên bàn, treo áo măng tô và mũ lên giá. Sau đó mang thực phẩm vào bếp, nàng nhìn đồng hồ: đã 11h15. Nàng quyết định uống một ly trước khi làm việc. Vụ kiểm tra giấy tờ hồ sơ này phải mất cả giờ là ít, nên phải làm một ly trước đã.
Nàng băng qua đại sảnh để đến quày rượu. Chợt nàng khựng lại, đầu óc choáng váng và trái tim như ngừng đập. Trời ơi, Larry đang đứng lúng túng, vẻ ngượng ngùng trước tấm kính lớn, hai bàn tay xoay xoay chiếc mũ đánh bóng gậy bạc phếch của gã.
Thưa các Bạn, Larry muốn gì nữa khi gặp lại Henga? Hay Archer còn có âm mưu gì khác để cố ép Henga làm lơ vụ ăn chặn hai triệu dollars. Trong phần tiếp theo là những sự kiện gay cấn và kinh hoàng. Henga làm sao để thoát ra khỏi vụ rắc rối kinh khủng này. Hãy đón nghe Tập Sáu – Chương Năm.
Nhớ đăng ký kênh và nhấn Like các Bạn nhé.
Comments
Post a Comment
CAFE SAIGON cảm ơn bình luận của Bạn.