CUỘC GẶP GỠ KINH HOÀNG - TẬP BỐN

Tóm tắt nội dung trong tập một, hai và ba. Henga, một phụ nữ Mỹ đã có chồng và đang đi du lịch Châu Âu một mình. Tình cờ nàng gặp một chàng trai lang thang tên là Larry. Henga muốn tình một đêm với gã đó nhưng chưa có cơ hội thực hiện. Cả hai cùng nhau đi Thụy Sĩ. Trên đường đi, cả hai tìm hiểu thân thế lẫn nhau, và Henga phát hiện ra gã trai này ngay đến cả giấy thông hành cũng không còn. Để vượt qua biên giới, Larry phải trốn vào cốp xe để Henga một mình làm việc với trạm kiểm soát biên phòng.

Sau đó, nàng đã cho Larry 3000 quan để mua một giấy thông hành giả. Nhưng bất kể Henga đã làm đủ thứ chuyện cho gã, đêm đầu tiên ngủ tại khách sạn Adelon, Larry bỏ đi đâu đó ra ngoài và Henga vẫn không có được một đêm ân ái mà nàng háo hức chờ đợi.


CHƯƠNG BA: HIỂM HỌA KHÔNG BIẾT TRƯỚC

Henga ngủ li bì nhờ mấy viên thuốc ngủ. Nàng thức dậy lúc 8h sáng, cả người uể oải mệt mỏi. Với tay bật đèn ngủ, nàng nằm yên ngó trân trân lên trần nhà.

Một lúc sau, Henga xoay người cầm lấy điện thoại:

-          Làm ơn mang café cho tôi. Bảo với tài xế của tôi là sẽ khởi hành lúc 9h.

Rời khỏi giường, nàng chợt nghĩ mình thật ngu xuẩn, biết đâu một lát nữa dưới nhà sẽ báo cho nàng biết rằng Larry đã không còn ở đó. Biết đâu hắn đã bỏ rơi nàng, và không chừng còn lấy luôn cả chiếc xe cũng nên.

Nàng biết mình cần phải bình tĩnh suy tính. Giấy thông hành của hắn mình còn đang giữ ở đây. Vả lại sao có thể nghi ngờ hắn một cách vô căn cứ. Có thể hắn không biết đã vô tình làm nàng thất vọng tối qua, chắc là hắn không biết gì thật. Nàng đâu có gợi ý cho hắn biết sự ham muốn của mình.

Biết sắc diện trông rất mệt mỏi, Henga cẩn thận trang điểm kỹ càng trước khi xuống nhà.

Có tiếng gõ cửa, nàng khoác nhanh cái áo măng tô rồi bước ra. Viên quản lý khách sạn và anh bồi khiêng hành lý cúi đầu chào:

-          Xe đã đợi sẵn, thưa bà !

Nàng theo mọi người xuống phòng tiếp tân để làm thủ tục check out. Henga giả vờ đêm qua ngủ rất ngon và căn phòng làm nàng khá thoải mái. Nàng muốn ra vẻ tự nhiên nhất có thể.

Nàng thanh toán bằng ngân phiếu du lịch. Trong khi thu ngân đổi ngân phiếu, Henga xem qua hóa đơn và chợt nàng kêu lên:

-          Sao lại có cuộc điện đàm với Hamburg à?

Nhân viên kiểm soát nhìn Henga tỏ vẻ lo ngại:

-          Anh lái xe đã gọi điện thoại, hết 15 Franc thưa bà.

Henga chợt thấy ngượng, nàng nói lãng:

-          À phải, tôi quên.

Nàng bắt tay chào từ biệt mọi người và hẹn năm sau sẽ quay lại trước những ánh mắt ngưỡng mộ của đám đông khách nước ngoài có mặt ở đó. Nàng bước đến chiếc Mercedes đang đợi sẵn.

Larry đã đứng cạnh chiếc xe, hắn cúi chào nàng và cười duyên rồi mở cửa xe. Henga giơ tay chào mọi người lần nữa rồi vào trong xe. Larry mở máy, cho xe chạy lẫn vào dòng xe cộ đông đúc của buổi sáng.

Henga ra lệnh bằng giọng lãnh đạm khô khan:

-          Đến đầu phố quẹo phải rồi chạy thẳng.

-          Tôi đã xem bản đồ nên biết đường rồi, thưa bà.

-          Cậu thật là khôn ngoan nhỉ?

Hắn nhận ra ngay sự khó chịu của nàng, nên hỏi giọng lo lắng:

-          Bà có sao không, thưa bà?

-          Tôi đang bị đau đầu, cậu cứ lo lái xe đi. Đừng hỏi gì nữa.

-          Vâng thưa bà, tôi có thể làm gì….?

Henga thô bạo ngắt lời:

-          Tôi bảo cậu im đi !

Nàng biết thái độ của mình khá gay gắt, nhưng nhìn Larry vẫn thản nhiên khẽ nhún vai rồi chăm chú nhìn đường, nàng cảm thấy giận sôi lên nhưng chẳng biết làm sao. Hắn lái xe qua khỏi Bale rồi rẽ vào xa lộ Zurich.

Henga châm thuốc lá, yên lặng. Khi xe tới Zurich thì không kìm được nữa, nàng hỏi:

-          Cậu biết đường lái tiếp chứ ?

-          Dạ biết, thưa bà. Mình chạy thẳng, đến đèn đỏ đầu tiên quẹo trái, vào hầm chui đi thẳng tới Goir.

-          Đúng rồi.

Nàng nhìn hắn. Hắn vẫn nhai kẹo cao su. Điệu bộ hết sức thoải mái, khiến Henga cảm thấy ứa gan. Nhưng ngó hai bàn tay to khỏe của Larry xoa xoa vô lăng, nàng chợt dâng lên sự ham muốn. Nàng nhăn mặt tự thấy xấu hổ một mình.

Khi xe chạy qua khỏi hồ Zurich một lúc lâu và đi vào con đường núi quanh co khúc khuỷu, Henga ra vẻ tự nhiên hỏi:

-          Tối qua cậu đi đâu?

Larry đang hưng phấn, hắn vượt qua một chiếc Peogeot 504, và phóng tới 130 Km/h.

-          Thưa bà, tối qua ạ ?

-          Cậu phóng nhanh quá.

-          Tôi xin lỗi, thưa bà.

Hắn giảm nhanh tốc độ, kim đồng hồ rời khỏi mốc 130 km. Henga hỏi lại:

-          Tôi hỏi cậu, tối qua đi đâu?

-          Thưa đâu có, tôi vẫn ở khách sạn thưa bà.

-          Nói láo.

Nàng bực bội lớn tiếng. Thấy mình quá nóng nảy, nàng hạ giọng nói:

-          Đêm qua tôi gọi xuống nhà có chuyện muốn nói với cậu, nhưng tiếp tân bảo cậu ra ngoài cả tiếng đồng hồ rồi. Vậy cậu đi đâu?

Hắn lại vượt gần như cắt mặt một chiếc Jaguar, khiến cho chiếc xe đó giận dữ bóp kèn phản đối inh ỏi.

-          Cậu chạy xe kiểu gì vậy, Larry?

Hắn cho xe chạy chậm lại:

-          Dạ vâng, thưa bà.

Rồi hắn liếc nhìn nàng, và nói tiếp:

-          Tôi đi dạo một lúc, sau đó về ngủ. Như vậy làm bà không vui ạ, thưa bà?

Kiểu nói dối trơ trẽn của hắn làm nàng phát điên. Mà dù cho là đúng như thế, sao hắn không hiểu rằng nàng chờ đợi hắn, nàng muốn hắn.

-          Không, tôi chỉ muốn biết. Thế thôi.

-          Tối qua tôi đi một vòng cho biết thành phố. Chẳng có gì hấp dẫn. Trời lạnh nên tôi quay trở về phòng và đi ngủ.

Nàng nghĩ hắn nói dối, nhưng biết làm gì bây giờ.

Cả hai yên lặng suốt cả giờ đồng hồ. Xe chạy vào đường hầm Bernardino. Larry bật đèn pha. Đột nhiên Henga nhớ lại việc hắn gọi điện đi Hamburg tốn 15 quan.

-          Hotel tính tiền điện đàm với Hamburg của cậu đêm qua.

Vừa nói nàng vừa chăm chú nhìn hắn. Nhưng hắn vẫn thản nhiên nhóp nhép nhai kẹo.

-          Vâng thưa bà. Chính tôi gọi ạ. Tôi muốn biết tin tức Ronny. Xin lỗi bà, vì tôi không nghĩ mình làm vậy là sai.

Henga thở hắt ra, thằng nhãi này cứ xin lỗi hoài khiến nàng căng thẳng.

-          Vậy Ronny ra sao rồi?

-          Dạ tốt, thưa bà.

-          Cảnh sát thả hắn ra chưa?

Hắn liếc nàng rồi quay đi: “Dạ rồi, thưa bà.”

-          Bây giờ anh ta làm gì?

Đột nhiên nàng có cảm tưởng như ném một nhúm muối vào con ốc sên. Hắn im lặng nhai kẹo, không trả lời thẳng vào câu hỏi của Henga.

-          Tôi không biết, thưa bà.

-          Cậu không hỏi hắn sao?

-          Tôi không gặp được Ronny mà chỉ nói chuyện với một người bạn ở gần anh ấy. Tôi chỉ biết là Ronny đã ra tù.

Nàng nhún vai. Không nói thì thôi, mình cũng chẳng cần.

Xe chạy được vài phút trong đường hầm, nàng nói:

-          Đường này khó đi và nguy hiểm. Tôi rành đường. Cậu để tôi lái. Larry.

-          Vâng, thưa bà.

Nàng nhìn đồng hồ báo xăng:

-          Có một trạm xăng gần cửa ra đường hầm. Đến đó đổ thêm xăng rồi tôi cầm lái.

Khi đến nơi, Larry xuống xe để cho Henga ngồi vào vô lăng. Nhân viên cây xăng chạy tới.

Gã trai lên xe ngồi cạnh nàng. Nàng bảo:

-          Trả hắn 30 quan kìa Larry.

-          Dạ, thưa bà?

Nghe giọng ngơ ngác, nàng lườm hắn. Gã quay mặt đi.

-          Tôi nói là anh trả tiền xăng. 30 quan !

Hắn cúi mặt nói:

-          Xin lỗi bà. Tôi hết nhẵn tiền rồi ạ.

Henga giơ hay tay lên ra vẻ bất lực. Nàng buông thỏng:

-          Haizzz. Thôi được !

Nàng yên lặng trả tiền, rồi cho xe chạy vào con đường đèo quanh núi. Đi được một quãng xa, chọn một bãi đất trống nàng tấp vào đậu lại rồi tắt máy xuống xe. Henga đốt một điếu thuốc nói với Larry:

-          Nói mọi chuyện tôi nghe.

Hắn liếc nhìn nàng:

-          Xin lỗi, thưa bà.

-          Tôi muốn cậu giải thích. Ở Bonn, tôi đã đưa cậu 300 Marks. Bữa ăn chỉ đáng giá 20 Marks, còn lại 280 Marks. Đến Bale tôi đưa cậu 1500 Franc Thụy sĩ để mua quần áo, cậu nói là không tiêu hết. Hơn nữa, có đến hai lần cậu nói với tôi rằng cậu không cần tiền. Vậy mà bây giờ đến 30 quan cũng không còn. Cậu lại làm mất tiền à?

Hắn gãi đầu, gãi tai do dự một lúc mới nói:

-          Dạ vâng, thưa bà.

Nàng tròn mắt ngạc nhiên:

-          Tại sao? Tôi thật không muốn nghe câu trả lời dối trá ngu xuẩn nào nữa.

Larry chột dạ khi thấy Henga trở nên cứng rắn như thế. Nàng lại nói giọng bắt buộc:

-          Số tiền đó không phải ít. Cậu lại làm mất theo kiểu gì?

Hắn im lặng lì lợm không nói. Henga hét lên:

-          Trời ơi trả lời đi, Larry ! Hay cậu lại mang cho gái?

Hắn động đậy rồi nói:

-          Thưa bà đúng như vậy ạ !

Henga giận run. Nàng cố trấn tĩnh và nói nhẹ giọng hơn:

-          Cậu ra ngoài lội dưới trời tuyết để đi kiếm gái hả?

-          Dạ…

-          Vậy kể chuyện cậu chơi gái cho tôi nghe !

Larry giật mình nhìn nàng:

-          Oh dạ không có gì kể đâu, thưa bà. Tôi xin lỗi, tôi rất tiếc…

Henga không kìm được sự giận dữ:

-          Im đi. Nói chuyện chơi gái cho tôi nghe.

Larry ngồi thu mình vào ghế như thể ngoan hiền lắm. Hắn kể:

-          Thưa bà, tôi rất ngại. Vì bà muốn nghe, cho nên tôi buộc phải nói. Tôi vào một quán café, gặp một cô gái ngồi một mình. Chúng tôi làm quen. Sau đó tôi theo cô ấy về nhà. Nhưng có một cô gái khác cũng đang chờ ở đó. Bà biết đấy, tôi, tôi ấy….với cả hai cô. Hai ả đó đã lấy hết tiền của tôi, chỉ còn chừa lại có…5 quan.

Hai cô ! Mẹ kiếp. Henga thở dài chán nản. Đồ khốn kiếp, nó lăn lộn với một lúc hai con ả mạt hạng. Thằng ngu xuẩn, nó có thể chơi mình mà không tốn đồng nào. Sao lại có thứ đầu óc đần độn đến thế? Hàng ngon và free ngay trước mặt mà không chịu hưởng.

Nàng cảm thấy ngao ngán. Henga im lặng phóng xe nhanh trên con đường núi, sau đó giảm tốc độ để ra khỏi đèo và chạy trên con đường thẳng tiến tới Bellinzona.

 

Mùa đông nào lão Hermann Ralph cũng đi nghỉ cả tháng ở Thụy Sĩ. Những rặng núi phủ đầy tuyết, trời mây trong xanh thật hữu tình. Lão tậu cho mình một căn biệt thự lớn ở Castagnola nằm ở ven hồ Lugano. Ngôi dinh thự được trang hoàng rất nghệ thuật phục vụ lão nghỉ ngơi trong suốt tháng hai.

Một tay đạo diễn cinema đã thiết kế và xây dựng căn nhà này cách đây hơn 10 năm. Chung quanh có tường cao bao bọc. Nằm trên sườn núi nhìn xuống hồ nước trong xanh, lác đác những ngôi nhà nhỏ rải rác gần đó, cảnh vật thật là nên thơ, ngoạn mục.

Bên trong biệt thự có đầy đủ bể bơi nước nóng, sân bọc kính chung quanh, trang bị phòng chiếu phim hiện đại, phòng chơi game và đủ thứ tiện nghi khác mà một tay chơi có thể nghĩ ra được.

Chỉ riêng Garage rộng lớn có thể chứa đủ 4 chiếc xe hơi, phía trên là những căn phòng làm việc hiện đại và kiên cố.

Vì thế cứ vào đầu tháng hai, Henga có nhiệm vụ tới đây để chuẩn bị đón tiếp ông chồng già. Lão Ralph sẽ đến cùng với ông Hinkle vừa là người đầu bếp lão luyện, cũng còn là bồi phòng kiêm cả nhiệm vụ y tá chăm sóc sức khỏe cho lão. Hinkle là một gia nhân thân tín đã giúp việc cho lão Hermann Ralph suốt hơn 15 năm nay. Ông này có tác phong nghiêm cẩn như một linh mục Ăng lê, rất hiền lành ít nói. Vóc dáng to béo nặng nề với cái đầu hói gần như nhẵn thín. Tuy vậy, dù đã ngoài 50, nhưng hắn vẫn còn rất khỏe mạnh.

Henga coi trọng ông ta. Nàng biết Hinkle không chịu được những chuyện tồi tệ. Lúc đầu nàng còn chưa tin hắn. Hai tháng đầu sau ngày cưới, Hinkle kín đáo quan sát nàng và đánh giá bà chủ trẻ. Việc này làm cho nàng ác cảm và khó chịu. Nhưng rồi hắn phải thừa nhận nàng rất có năng lực giao dịch, làm công việc thư ký hiệu quả hơn hắn nhiều.

Ba hôm nữa, lão Ralph chồng nàng sẽ tới đây cùng hắn. Lúc ở Bonn, nàng đã gọi một công ty dịch vụ cho người đến cọ rửa dọn vệ sinh tòa nhà ở Lugano này. Nàng cũng thường xuyên ở tạm khách sạn Eden trong khi chờ sửa sang biệt thự, và khi chuẩn bị xong nàng sẽ đến sân bay nhỏ Agno đón tiếp lão chồng đến đây bằng máy bay riêng.

Nhưng bây giờ có Larry, nàng không ở khách sạn Eden nữa. Biệt thự đã được dọn dẹp xong, máy sưởi đã chạy. Thực phẩm cũng đầy ắp trong chiếc tủ lạnh đồ sộ.

Ba ngày ! Nghĩ đến ba ngày sắp tới với gã trai trẻ bên cạnh, Henga nỗi hứng và tim đập mạnh. Nàng biết đây là một sự liều lĩnh, nhưng mà là sự liều lĩnh có giới hạn. Nàng sẽ cẩn thận sắp xếp và dẫn dắt Larry, không thể để xảy ra bất kỳ sơ suất nhỏ nào.

Hắn hơi kỳ cục và khó hiểu. Nàng sực nghĩ tơi hai cô gái điếm. Hắn ngủ một lúc với hai ả ! Chao ôi, hắn phải dâm và sung sức lắm nhỉ?  Mình đã lớn tuổi, liệu có hấp dẫn và đủ sức với hắn không?

Nàng không tin là mình sẽ thất bại. Một gã cường tráng như thế nhất định không thể bỏ qua mà không cuồng nhiệt hưởng thụ sự dâng hiến của nàng. Henga tự nhủ mình phải thận trọng.

Đột nhiên nàng lên tiếng:

-          Cậu có dự định gì hả Larry?

Hắn hơi giật mình:

-          Uhm, tôi định kiếm việc làm.

-          Cậu có chắc là sẽ kiếm được chứ?

-          Thưa bà chắc chắn được. Đâu phải lần đầu tôi đi kiếm việc.

-          Nhưng ở đây cần có giấy phép hành nghề đấy, Larry !

Hắn nhìn nàng nhún vai:

-          Thật ư? Nếu thế thì tôi đi xin giấy phép !

Nàng tỏ vẻ bực mình:

-          Cậu nói mà không biết mình nói gì ! Đâu có dễ vậy ! Nhưng thôi, tôi sẽ cho cậu vay tiền để sinh sống trong khi chờ đợi xin một giấy phép hành nghề nào đó. Cậu sẽ hoàn lại cho tôi khi có công việc.

Hắn lắc đầu quầy quậy:

-          Không được. Cảm ơn bà, tôi sẽ tự xoay sở. Ông già tôi sẽ nổi giận nếu biết tôi nhận tiền bạc của người lạ.

-          Ông già cậu sẽ không biết, nếu cậu không nói.

Hắn im lặng một lúc lâu. Henga để yên cho hắn suy nghĩ. Xe chạy vào trung tâm thị trấn Lugano đông đúc xe cộ. Sau cùng hắn nói:

-          Bà có lý, tôi không cần phải nói với ông già tôi. Bà quá tốt, tôi chỉ có nỗi lo là không biết đến khi nào mới trả được hết nợ cho bà.

-          Về đến nhà, mình cùng lo chuyện đó nhé, Larry !

Nàng cảm thấy khoan khoái khi thốt ra câu nói đầy ngụ ý đó. Không biết hắn hiểu không nữa. Nhưng chẳng sao cả, nàng biết cách xử trí làm sao cho hắn chịu khuất phục.

-          Cậu biết đấy. Đối với tôi, tiền không quá quan trọng. Tôi rất vui khi giúp được người khác.

Suy nghĩ một lúc, hắn lên tiếng:

-          Tôi cũng thế, thưa bà. Nếu có tiền, tôi sẵn sàng làm như vậy !

Xe chạy vào con đường bờ hồ có nhiều đụn tuyết cao nghệu. Henga nói:

-          Cảnh đẹp quá !

-          Vâng, rất đẹp thưa bà.

Hắn say sưa ngắm nhìn mặt hồ lấp lánh dưới ánh nắng mùa đông, những ngọn đồi thông tuyết phủ trắng xóa.

-          Đây là đâu, thưa bà ?

-          Lugano. Bây giờ sẽ về nhà tôi. Cũng gần đây.

-          Oh nhà của bà ?

Hắn quay lại, vẫn nhai kẹo. Nụ cười vô tư rạng rỡ khiến Henga run lên vì ham muốn. Hắn nói:

-          Tôi không dám nghĩ là được bà đưa về nhà.

Nàng cười:

-          Sao không chứ? Từ giờ cậu ngủ lại ở đó, không thiếu chỗ ngủ. Ngày mai tôi sẽ tính việc làm cho cậu.

Larry vỗ tay xuống đùi kêu lên:

-          Hết xảy, thật là hết xảy. Tôi quá may mắn, thưa bà.

Henga nhìn hắn, nàng chợt nghĩ không biết thằng nhãi này có mưu đồ gì không và nàng thoáng lo ngại. Nhưng nhìn nụ cười vô tư, rạng rỡ của hắn rất ấm áp, nàng gạt đi nỗi lo lắng mơ hồ ấy.

-          Tôi rất vui khi thấy cậu phấn khởi như vậy đấy, Larry.

-          Ôi bà không hiểu sao? Tôi đang thất nghiệp, nếu không gặp bà, đêm nay tôi có thể ngủ ở một vĩa hè nào đó. Và tôi cũng không biết sẽ ngủ ở đâu nữa ! Vậy đó, thưa bà !

Henga nghĩ bụng. Tối nay cậu sẽ ngủ với chị đấy ! Cậu nhóc ạ ! Nàng mỉm cười:

-          Đừng lo lắng nữa nhé !

Nàng muốn cầm lấy tay hắn áp vào ngực mình và thấy trong lòng rạo rực dâng lên sự ham muốn.

 

Henga nằm dài trên chiếc giường rộng mênh mông, chân tay duỗi thoải mái. Chiếc áo ngủ Muslin đen và trong suốt nhìn thấu cơ thể nàng. Căn phòng ngủ tráng lệ, tường ốp nệm da dát gương chung quanh. Đặc biệt vách tường ngay cạnh giường bao phủ một tấm kính khổng lồ soi rõ tấm thân lồ lộ của nàng, hiện lên một vẻ đẹp nhục dục mời gọi. Nhìn Henga phải trẻ hơn đến 15 tuổi.

Lúc nãy, trên đường về nhà, hai người đã ghé nhà hàng ăn ở Castagnola, ở đó có món sườn cừu béo với khoai tây khoái khẩu. Sau đó chạy theo đường Saint Moritz dẫn về biệt thự.

Phản ứng của Larry khiến nàng khoái chí. Hắn kinh ngạc đến ngỡ ngàng khi Henga mở cánh cổng nặng nề bằng gỗ Sến, dẫn hắn qua tiền sảnh rộng thênh thang để tới đại sảnh. Hắn nghệch mặt ra ngắm nghía làm Henga nhớ lại lần đầu mới đến đây nàng cũng ngạc nhiên như thế.

Hắn nói thì thào với nàng, làm Henga bật cười.

-          Kinh khủng quá. Y như trong phim.

-          Cậu nói đại mà đúng đấy. Người thiết kế căn nhà này là một đạo diễn điện ảnh lừng danh. Cứ tự nhiên nhé. Cậu cởi áo khoác ra đi.

Henga đưa Larry đi tham quan căn biệt thự. Lúc đầu, Larry còn luôn miệng trầm trồ về sự sang trọng của dinh thự. Hắn ngẩn người ngắm nghía cái bể bơi trong nhà bốc hơi nóng nghi ngút, trong khi cái bể bơi ngoài sân đang đông cứng như một cái sân trượt băng. Rồi hắn đứng lặng người câm như hến khi bước vào phòng chiếu phim trang bị đến 20 chiếc ghế phô tơi bọc lụa đỏ với màn ảnh rộng. Khi nàng chỉ cho hắn xem 4 phòng ngủ thì hắn không còn nói được lời nào nữa, phòng nào cũng có phòng tắm sang trọng. Henga bỗng thấy lo ngại cho sự cao sang quá chênh lệch ấy có thể khiến Larry thấy tự ti mặc cảm. Nàng còn chỉ cho Larry thấy cái thang máy đưa củi từ dưới tầng hầm lên lò sưỡi. Hai cái ghế di động điều khiển bằng vô tuyến có thể di chuyển ra đường mà không cần đi qua các bậc thang của biệt thự. Căn nhà bếp rộng lớn đầy đủ tiện nghi có thể phục vụ cho vài chục người ăn cùng một lúc. Phòng nào cũng có hệ thống âm thanh vòm (Surround) và Tivi màn ảnh rộng, hệ thống điện thoại có thể nói chuyện trực tiếp với khắp nơi trên thế giới v/v….Và Larry choáng ngợp vì sự cao sang trong ngôi nhà mà hắn nhìn thấy lần đầu trong đời.

Henga sờ vai hắn nói nhỏ:

-          Đi theo tôi. Tôi chỉ phòng của cậu.

Nàng đẩy cửa đi ra một hành lang dẫn đến ba căn phòng nằm kế nhau. Căn đầu tiên là phòng của quản gia Hinkle, cái thứ hai là phòng tắm hơi, nằm ở cuối dãy là một phòng nhỏ ít khi sử dụng đến. Nàng đẩy cửa và nói:

-          Cậu ở đây, Larry. Cậu có thể dùng phòng tắm. Một giờ nữa tôi sẽ gọi cậu. Thích đi dạo biệt thự thì cậu cứ tự nhiên nhé.

Hắn nói giọng kính nể:

-          Bà giàu quá, thưa bà.

Henga cười nhẹ:

-          Chồng tôi giàu, chứ không phải tôi. Tối nay mình sẽ liên hoan, có đầy đủ thực phẩm trong tủ lạnh.

Nàng quay về phòng của mình. Sau khi xếp dọn hành lý, nàng đi tắm, thay áo ngủ và nằm dài trên giường. Đồng hồ chỉ 17h45, trời sụp tối. Ngọn núi Monte San Salvatore lờ mờ trong những đám mây sẫm màu. Qua màn sương lạnh, ánh sáng của thành phố Lugano hắt lên mờ ảo

Ánh đèn ngủ dìu dịu trong phòng lan tỏa trên những bức tường màu quả mơ làm cho những đường nét trong chiếc giuờng lớn của nàng thêm huyền ảo.

Henga thầm nghĩ: “Đây là giờ giấc của ân ái !” và cơ thể nàng nóng bừng tràn ngập niềm ham muốn. Nàng nhấc phone ấn số 10 gọi sang phòng Larry. Không lâu lắm, hắn nhấc máy:

-          Dạ, thưa bà !

-          Lại đây với tôi. Hãy đi theo những đốm sáng xanh. Ánh sáng đó dẫn đến phòng tôi.

-          Bà nói sao ạ?

Henga động đậy và khép cặp đùi lại:

-          Ra khỏi phòng, cậu sẽ thấy những bóng đèn xanh trên trần – Nàng cố kìm sự nóng nảy – Cậu cứ đi theo hàng ánh sáng xanh đó sẽ tới phòng tôi.

-          Dạ thưa bà, tôi tới ngay.

Nàng đưa tay lên bảng điện ở đầu giường, ấn nút màu xanh, rồi nằm yên chờ đợi. Henga hồi hộp ngắm mình trong gương. Nếu hắn ngượng ngùng? Hoặc hắn…e ngại ? Hay tại vì….? Chắc không đâu, đó là một thằng nhóc sung sức từng đi tìm gái để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, chẳng phải mới đây hắn đã thú nhận mình chơi với hai con điếm cùng một lúc đó sao? Nàng ngắm nghía tấm thân nõn nà của mình trong gương, và thấy tự tin hẳn lên.

Đợi một lúc cũng có tiếng chân bước dừng lại trước cửa. Nàng mong hắn đừng có nhai kẹo lúc này. Có tiếng gõ cửa…

Tự nhiên Henga đưa tay sửa lại áo ngủ của mình, và nàng thoáng ngượng ngùng vì thấy nó quá trong suốt. Nàng nói lớn:

-          Vào đi, Larry !

Chưa bao giờ cơn thèm khát nhục dục của nàng lại dữ dội đến thế.

Larry đẩy cửa bước vào. Henga kinh ngạc:

-          Không, sao lại thế?

Hắn vẫn mặc bộ đồ xám, chemise trắng và thắt cravat đen. Khi thấy nàng gần như lõa lồ trần trụi trên giường, hắn gần như thất kinh, bước lùi lại:

-          Trời ơi, xin lỗi bà !

Và hắn gần như xoay người để quay trở ra.

-          Larry, vào đây !

Henga gần như ra lệnh. Larry len lén nhìn nàng rồi quay mặt nhìn sang phía khác:

-          Oh thưa bà.

-          Tôi không ép buộc cậu đấy chứ?

Nàng nói thì thầm và thoáng nghĩ nếu lần này mình lại sai lầm chắc đến phải tự tử mất thôi.

Hắn nói nhỏ:

-          Dạ không, thưa bà !

-          Vậy thì lại đây với tôi.

Hắn bước chậm lại sát bên giường rồi cúi xuống nhìn nàng.

-          Trời ơi, đẹp quá !

Larry kêu lên: “Tôi chưa từng thấy ai đẹp như vầy !” – Hắn suýt xoa chép miệng khen ngợi, khiến Henga rạo rực như lên cơn sốt. Nàng đưa tay ra như chạm lấy người hắn. Larry nắm tay nàng, nàng kéo mạnh khiến hắn gần như ngã nhào lên người.

-          Đừng có nhìn nữa, Larry !

Nàng hấp tấp tháo cravat của hắn. Larry thở gấp:

-          Tôi có thể, ôi tôi có thể…yêu bà chứ?

-          Trời còn chờ gì nữa hả Larry?

Hai tay run rẫy, nàng hấp tấp cởi áo chemise của hắn. Larry lùi lại lắp bắp nói:

-          Để tôi cởi. Cho tôi ngắm thân thể tuyệt mỹ của bà một chút.

Henga mở toang hai vạt áo ngủ, phô ra thân hình trần truồng dưới ánh sáng mờ ảo.

-          Ôi, trời. Bà đẹp quá !

Larry đờ đẫn ngắm Henga, hắn đặt tay lên bộ ngực nàng. Henga cập rập mở dây kéo quần của hắn. Cả hai luống cuống ôm choàng lấy nhau trong cơn say mê dục vọng. Đột nhiên Larry vung tay chạm vào bảng điện ở đầu giường, hắn đụng nhằm vào một nút tắt mở nào đó. Chỉ nghe một tiếng phụp nhỏ và một ánh chớp lóe lên chói cả mắt rồi tất cả đèn đóm trong nhà vụt tắt. Tất cả lập tức chìm trong bóng đen tối mịt.

Tay Henga còn nắm lấy quần của Larry, hắn lùi nhanh lại như muốn rứt ra khỏi nàng, Mắt nàng như lòa đi vì tia chớp lóe  sáng rực lúc nãy. Henga thảng thốt kêu lên:

-          Cái gì thế ?

Larry đáp trong bóng tối.

-          Tôi đụng phải bảng điện. Có lẽ nổ cầu chì làm cúp cầu giao tổng. Tôi phải đi xem sao. Xin bà nằm im nhé !

Henga nhỏm dậy, cố giương mắt nhìn trong bóng tối, nàng kêu lên:

-          Trời ơi bực quá. Mặc xác cầu chì đi. Cậu lại đây!

-          Oh không, tôi phải đi sửa lại đã.

Nàng nghe thấy hắn vùng chạy ra khỏi phòng và tiếng chân đi vội vã ngoài hành lang. Henga tức tối gào lên:

-          Tôi nói mặc xác cầu chì, tôi muốn cậu quay lại đây, Tôi muốn cậu yêu tôi…

Henga nghe tiếng sột soạt xa dần rồi tất cả chìm vào bóng đêm yên lặng. Henga nằm yên một lúc, sau cùng không chịu được nữa, nàng khoát vội chiếc áo ngủ rồi mò mẫm ra cửa. Nàng không thể nhìn thấy gì,

-          Larry !

Nàng kêu lớn một lần nữa:

-          Larry, quay lại đây. Có nghe tôi nói không?

Nhưng tất cả đều im ắng, yên tĩnh cùng với bóng tối mờ mịt.

Henga cố kìm cơn giận dữ. Sao thằng ngu này gây ra đủ thứ chuyện như thế. Chỉ có việc làm tình với một người đàn bà, như hắn đã từng với mấy con girl chuyên nghiệp mà làm cũng không xong, tự làm nổ cầu chì gây ra cúp điện. Rồi ngu xuẩn chạy đi tìm cách sửa. Chưa thấy ai hậu đậu như thằng này. Nàng cảm thấy tức tối như muốn phát điên lên

Đôi mắt Henga dần quen với bóng tối, nàng mò mẫm quay lại giường và nằm yên chờ đợi..

Henga chợt thấy lạnh và run lên. Thằng ngốc này gây chuyện ngay lúc nàng sắp sửa hiến thân cho hắn. Mà ngay cả như thế, nó cũng có thể bỏ chạy đi sửa cầu chì. Phải chăng hắn không bình thường? Hay chỉ có mấy con điếm mới kích thích được hắn? Nàng thấy cơn giận dâng lên, nước mắt tự nhiên chảy tràn xuống má. Biết đâu hắn không sung sức như hắn từng khoe mẽ.

Nãy giờ cũng lâu rồi. Biệt thự hoàn toàn im ắng không một tiếng động. Có thể hắn đang mò mẫm trong bóng tối để tìm kiếm cầu chì bị hỏng? Hắn có thể bị điện giật?

Henga nhớ trong ngăn kéo cạnh giường có chiếc đèn Pin. Nàng lục lọi đến ngăn kéo thứ ba mới tìm thấy. Nàng bấm đèn, ánh sáng rất xa và mạnh soi rõ căn phòng. Nàng tìm chiếc quần lót mặc vào, hấp tấp cầm đèn chạy ra hành lang, băng qua phòng khách, chạy xuống mở cửa căn hầm.

Đứng trên đầu bậc thang, nàng gọi lớn:

-          Larry !

Tất cả đều im lặng. Henga lạnh toát cả người. Nàng sợ hãi nghĩ đến cảnh thằng ngốc đó đã bị điện giật chết trong bóng tối. Nàng hãi hùng. Nếu hắn nằm chết cứng dưới hộp cầu chì, nàng phải làm sao đây? Giải thích với cảnh sát ra sao, với chồng nàng thế nào? Trời ơi!

Vừa lạnh, vừa sợ, vừa run, Henga đi xuống tầng hầm. Trước mặt là cánh cửa sắt vẫn đóng kín, và tiếng máy vẫn chạy rì rì bên trong. Nàng lấy làm lạ nhưng vẫn hạ cần gạt đẩy cửa bước vào.

-          Larry, cậu có ở đó không?

Chỉ có tiếng máy chạy đều đều, ngoài ra không có âm thanh nào khác. Nàng run rẫy cầm đèn pin soi rõ khắp gian hầm. Chẳng có ai ở đây. Nàng tiến sát hộp cầu chì. Chiếc nút xanh bật cầu dao điện đang ở vị trí OFF, nên đèn đỏ vẫn cháy sáng. Vài giây do dự, nàng quyết định ấn vào nút xanh. Ngay tức thì, ánh sáng bật mở trở lại chan hòa khắp phòng. Henga quay ra, ấn tay vào công tắc mở đèn hành lang, ba ngọn đèn sáng lên soi rõ lối đi vắng lặng.

Nàng thấy hoang mang lo sợ nên sau khi ra khỏi hầm liền bỏ chạy ngay về phòng, đèn phía trên đầu giường đã cháy sáng. Nàng lại trở ra hành lang bật hết tất cả đèn trong nhà. Henga suy nghĩ một chút, liền quyết định tới thẳng phòng Larry đẩy cửa bước vào. Phòng trống không !

Một cảm giác ớn lạnh khiến tim đập thình thình, nàng tựa cửa cố gắng trấn tĩnh. Nàng nhìn vào góc phòng, nơi đặt chiếc valise của Larry. Cái valise đã không còn ở đó.

Nàng lục soát từng phòng, đi kiểm tra khắp các ngõ ngách trong biệt thự. Không có ai, tất cả trở nên vắng lặng đến rợn người.

Larry đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Nàng đưa bàn tay lạnh ngắt lên trán và cố suy nghĩ. Phải giải thích cho ra chuyện này. Cái gì làm hắn quá kinh hoàng đến nỗi phải bỏ trốn khỏi đây? Hay hắn gặp tai nạn trong lúc mò mẫm trong bóng tối, nếu thế thì việc gì phải bỏ đi mà không cho nàng biết? Hay hắn rơi xuống bể bơi? Trời ơi, nàng không hiểu gì cả.

Không thể trần trụi mãi trong thời tiết giá lạnh, nàng vào phòng mặc vội quần áo và đi giày vớ để cơ thể ấm áp hơn. Nàng khoác thêm áo măng tô, đeo găng tay rồi xuống garage. Chiếc Mercedes vẫn nằm yên ở đó. Nàng cẩn thận mở cả cốp xe để biết chắc Larry không đùa giỡn nàng bằng cách chui vào đó một cách ngu ngốc.

Henga lục soát khắp trong nhà, ngoài sân, nàng nhìn xuống cả bể bơi để xem Larry có lỡ chân té xuống và chết đuối hay không. Nhưng nàng vô vọng vì hắn đã thật sự biến mất một cách khó hiểu.

Nàng đi ra tận hàng rào sắt trông ra đường Saint Moritz, khung cảnh hoang vắng yên tĩnh.

Bây giờ thì nàng thấy cơn giận bắt đầu kéo tới. Đúng là khốn nạn, điên khùng và ngu xuẩn. Có thể trông thấy nàng trần truồng nên hắn hoảng vía, trong lúc bối rối hắn vụng về làm tắt điện, nhân dịp đó hắn bỏ trốn khỏi biệt thự luôn. Hoặc là hắn không khoái gu đàn bà đứng tuổi mà chỉ thích mấy con đứng đường trẻ trung nhí nhảnh. Nàng thấy cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu.

Từ dưới sân, nàng trở vào nhà bằng ghế tự động.

Khi vào phòng, nàng ném cái áo măng tô xuống thảm. Hai tay nàng xoa mạnh đôi má tím đi vì lạnh, rồi nhìn vào gương. Henga giật nảy mình. Mình đó ư? Một bà già mặt mũi tái xanh cau có. Nàng lẩm bẩm:

-          Dù sao đi nữa thì mình cũng cóc cần. Nhưng mình đúng là điên rồi. Một thằng nhãi nhép bẩn thỉu nhai kẹo cao su suốt ngày. Không, không thể kéo dài thế này được. Tỉnh lại đi Henga ! Nếu không mày sẽ tàn đời đấy ! Mình phải dừng lại, dừng lại ngay tức khắc.

Cơn giận khiến Henga run bần bật, nàng đứng im cố gắng hít thở sâu, cho đến khi cảm thấy đã hoàn toàn bình tĩnh lại, nàng rời khỏi phòng để đi tới phòng khách. Nàng đứng giữa căn phòng rộng thênh thang, nhìn chung quanh càng cảm thấy nỗi cô đơn đè nặng trong lòng mình.

Henga thầm nghĩ đêm nay nàng không thể ở đây được, phải gặp một ai đó. Nàng sẽ phone đến khách sạn Eden, lấy một căn phòng ấm cúng, thưởng thức một bữa ăn ngon, rồi uống hai viên thuốc ngủ, mọi thứ sẽ giúp nàng quên đi phiền muộn cho đến sáng mai.

Nhưng trước hết, nàng cần phải uống cái gì đã. Henga bước tới quầy rượu rót một cốc Vodka rồi đổ ra một ly pha lê lớn. Nàng cho thêm đá với vài giọt bạc hà rồi ngồi tựa vào ghế bành uống từng ngụm và châm thuốc hút.

Trong khi uống, đầu óc nàng trống rỗng. Đôi mắt như vô hồn, Henga ngó mông ra cửa sổ nhìn quang cảnh lờ mờ bên ngoài đang chìm trong màn sương. Uống hết ly, nàng lại rót thêm ly nữa và vẫn cứ ngồi bất động như thế.

Nàng đã bình tĩnh trở lại, trí óc trở nên sáng suốt. Đột nhiên Henga rùng mình sợ hãi khi nhớ lại những điều nàng đã làm trong mấy ngày qua. Dẫn một gã trai lạ về ngôi biệt thự của ông chồng già, nàng có điên không? Nàng thở dài, bây giờ hắn đã ra đi không lời từ biệt. Thật là cảm ơn trời. Hắn chỉ là một thằng ngu mới hốt hoảng bỏ chạy khi nhìn thấy thân hình trần truồng của nàng.

Nàng vừa dụi điếu này vào gạt tàn, đã đốt tiếp ngay điếu thuốc khác. Nàng nhắc thầm, không bao giờ được tái diễn chuyện này nữa. Không bao giờ ! Nếu quá cần đàn ông, nàng sẽ kiếm một gã bồi phòng hay một khách trọ ở chung khách sạn, trong một căn phòng xa lạ không ai biết đến, như vậy tốt hơn.

Dẫu biết vậy nhưng nàng đã không kìm chế được sự ham muốn, không cưỡng lại được sự cám dỗ. Thằng nhai kẹo cao su này đã khiến nàng mất quá nhiều tiền, nhưng rồi chẳng được gì. Chỉ riêng giấy thông hành cho nó, nàng đã tốn 3000 quan, sắm sửa quần áo mất 1500 quan, rồi đi ăn uống… Tổng cộng sơ sơ nàng mất toi 5000 quan một cách vô lý. Thật không thể tin được rằng nàng đã dại dột đến thế.

Hắn có quay lại để xin thêm không? Có khi nào hắn xem nàng là một mục tiêu lý tưởng để tống tiền.

Henga có học luật và đã làm việc nhiều với giới áp phe, nàng hiểu mối nguy hiểm của những vụ tống tiền. Thốt nhiên, nàng thấy đôi bàn tay toát mồ hôi ẩm ướt. Henga thấy sợ.

Nhưng không! Thằng nhãi này chắc không đời nào dám làm vậy. Nàng biết hắn đang sử dụng giấy thông hành giả, nàng có vũ khí này trong tay. Nàng sẽ không ngần ngại tố giác nếu hắn dám giở trò. Henga tự trấn an mình như thế.

Nàng lại nốc cạn ly. Sau hai ly cocktail, Henga thấy tâm trạng đã thoải mái hơn. Nàng nhớ nụ cười của Larry, một gã có nụ cười ấm áp như thế, chắc chắn hắn không phải là kẻ tống tiền chuyên nghiệp, hắn không thể là người xấu ! Nhưng rồi nàng lại nhớ đến giọng nói lạnh lùng điềm tĩnh khi gã đe dọa lão già Pê đê tên Mark chuyên làm giấy tờ giả: “Ông sẽ còn làm ăn gì nữa nếu có người đập gãy hai bàn tay của ông vào cánh cửa này ?”. Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng nàng. Nhưng hắn nói là hắn không thích bạo lực kia mà. Có thể chỉ đơn thuần là lời đe dọa.

Haizzz, quá đủ rồi. Chỉ một phút điên rồ thôi ! Bây giờ phải quên hắn đi – Nàng nhũ thầm.

Henga đứng dậy, nhấc điện thoại gọi đến Hotel Eden. Giọng nói khúm núm quen thuộc của viên quản lý khách sạn làm nàng yên tâm:

-          Vâng, bà Ralph ! Căn phòng quen thuộc của bà vẫn đang trống. Chúng tôi hân hạnh được đón tiếp bà. Thưa ông nhà mạnh giỏi chứ ạ?

Nàng đáp ông chồng nàng vẫn khỏe. Trong vòng ba mươi phút nữa nàng sẽ đến. Và hãy chuẩn bị bữa ăn tối cho nàng. Sau đó Henga quay trở về phòng ngủ. Nàng lấy một chiếc valise nhỏ để mang theo vài thứ cần thiết.

Trong lúc đang xếp dọn đồ vào valise, nàng bỗng giật mình lạnh người.

Cái gì vậy? Hình như có tiếng động lạ từ phía bên ngoài. Henga ngồi yên, lắng tai nghe ngóng nhưng chỉ có tiếng tim nàng đang nhảy thình thịch trong lồng ngực. Henga rón rén mở cửa bước ra hành lang. Nàng chú ý lắng nghe, nhưng chỉ có tiếng máy sưởi chạy rì rì. Nàng cau mày, quay về phòng, thầm nghĩ mình nghe nhầm hay chỉ là ảo giác. Toan quay về phòng, thì lại có tiếng động vang lên từ phía ngoài…Henga giật mình kinh sợ.

Lần này nàng không thể nghe nhầm. Có tiếng chân bước, tiếng cửa mở. Ai thế? Larry quay trở lại chăng? Nàng chầm chậm dò từng bước dọc theo hành lang, rồi dừng lại cố lắng tai nghe. Nàng lại nghe thấy tiếng động, tiếng cánh cửa đóng lại, dù rất nhẹ nhưng nàng không thể nhầm lẫn được nữa. Tất cả cánh cửa trong ngôi biệt thự đều làm bằng gỗ Sến dày, không thể đóng mở yên lặng được. Đã có người đang ở bên trong nhà. Larry sao?

Đột nhiên Henga thấy hoảng sợ, một nỗi hãi hùng khó diễn tả. Cố trấn tĩnh, nàng chạy vội về phòng hấp tấp rút từ ngăn kéo ra một khẫu súng cỡ nòng 22, một thứ vũ khí nhỏ nhắn nhưng đáng sợ, nó thường nằm gọn trong sắc tay để có thể tự vệ khi nàng đi đến những khu vực không an toàn. Cầm khẩu súng trong tay, Henga không còn cảm giác sợ hãi nữa. Giờ đây nỗi sợ đang biến thành một cơn giận sắp sửa bùng nổ. Tay lăm lăm khẩu súng, nàng tiến sát đến cửa một căn phòng và quát lớn:

-          Ai đó?

Im lặng, nàng do dự một lát rôi giơ súng chỉa vào cuối dãy hành lang nổ liền một phát.

Trong không gian tĩnhlặng của ngôi biệt thự, tiếng súng nổ rền vang như một tiếng sấm, viên đạn bay thẳng vào cánh cửa gỗ khoét một lỗ làm bắn tung những vụn gỗ ra chung quanh.

Henga nghĩ kẻ gian nào đó đã biết nàng có vũ khí. Thu hết can đảm, nàng đẩy cửa. Không có gì. Ánh sáng soi rõ chiếc bàn xanh và lối ra trống trãi. Nàng dừng lại, lắng tai nghe ngóng một lúc, đứng im không động đậy, nhưng nàng không còn nghe thấy tiếng động nào nữa.

Một tay cầm súng, Henga chạy nhanh về phòng, hấp tấp mặc vội chiếc áo măng tô, đội mũ, đeo găng, cố chống lại với nỗi kinh hoàng. Nhìn vào gương, sự sợ hãi còn in rõ trên gương mặt tái mét của nàng. Rồi tay phải nắm chặt khẩu súng, tay trái xách chiếc valise nhỏ, nàng thận trọng ra khỏi hành lang. Bật sáng tất cả đèn đuốc từ trong nhà ra ngoài sân, kể cả garage. Henga đặt valise xuống đất rồi khóa cửa cẩn thận. Nàng chạy nhanh về phía garage, nơi đậu chiếc Mercedes, nàng nghĩ chỉ khi vào được trong xe thì nàng mới có cảm giác an toàn.

Thưa các Bạn, rõ ràng Henga đang đối diện với một mối nguy hiểm nào đó mà nàng chưa thể xác định. Nhưng chắc chắn, Larry là một nhân tố  bí ẩn thực sự đe dọa đến sự an toàn và bình yên của cuộc đời Henga. Larry là ai, mối hiểm họa đó là gì? Các Bạn nhớ đón nghe Tập Năm – Chương Bốn.


Comments

BÀI ĐĂNG MỚI NHẤT