XUỐNG ĐỊA NGỤC CÒN SƯỚNG HƠN !
Đang có tâm trạng nên muốn viết ra điều gì đó vui. Nhưng xem lại thì thấy suy nghĩ mình cũng chỉ toàn thứ tào lao vớ vẫn. Các Bạn hãy nghe bài đọc này như một chút thay đổi không khí cho đời bớt nhạt nhẽo. Dù thật ra nó cũng chỉ là một câu chuyện kiểu mía lao bí đao mua vui giết thì giờ mà thôi. Nhưng có lẽ rằng nó không đến nỗi nhảm nhí xàm xí như nhiều thứ mà các Bạn vẫn thường nghe thấy.
Câu chuyện này nghe quá hoang đường nên có lẽ mấy ông sẽ không tin đâu, có khi còn cho là xạo ke, nhưng tôi hứa đây là chuyện thật trăm phần trăm. Vì sau khi trãi qua, nó đã làm thay đổi cuộc đời của tôi mãi mãi. Thuật lại câu chuyện này để mấy ông nghe cho vui và cũng rút ra vài chút kinh nghiệm gì đó nếu có. Nghe xong nhớ cảm ơn tui nghe mấy cha! Còn bảo tui xạo thì cũng OK…Hihiii…
Tôi là một gã trung niên, khá thành công trong chuyện kiếm tiền. Rất mê gái và cũng được nhiều gái mê. Bốn môn Tứ đổ tường tôi đều chơi láng, là chuyên gia trong mọi lĩnh vực ăn chơi trác táng. Có lẽ vì vậy mà trông tôi…già khọm trước tuổi. Quan điểm của tôi là LIFE IS SO SHORT (tức là cuộc đời thì quá ngắn ngủi đó), cứ hưởng thụ hết cỡ thợ mộc khi có dịp. Bởi thế. nên trong con mắt mụ vợ, thì tôi đúng là một thằng khốn. Bả thường chì chiết: “Ăn chơi cho lắm vào rùi mang bệnh về nhà! Thứ đồ mắc gió chết đâu chết phứt cho rồi.” Mụ vợ tui rủa đại như vậy mà suýt thành thiệt đó mấy cha !
Tôi nhớ láng máng đâu là cái đêm mưa tầm tã hôm đó về nhà trễ và đã say rượu lần sần. Lần mò leo cầu thang lên tới cửa phòng ngủ đang khép hờ. Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi ngắm nghía mụ vợ nằm tơ hơ thoải mái trong cái áo ngủ tốc lên tận rốn ngáy khò khò ngủ mất từ lúc nào. Ngoài trời lạnh lẽo sấm chớp đùng đùng, nhưng tôi thì thấy nực nội và máu nó bắt đầu bốc ào ạt từ dưới lên khó chịu quá, nên móc liền trong ví một viên thuốc “sung như cây cung” made in china gì đó mà thằng bạn nhậu mới đưa cho hồi chiều nuốt vội. Tôi còn nhớ nó bảo: “Ông chơi thứ này, làm luôn một mạch 2 tiếng còn chưa ra, mà có ra rồi cũng chưa chắc nó chịu xuống liền đâu nhé. Hihihi…”. Tôi gần như bổ nhào lên giường chụp lấy con vợ xôi thịt của mình hun ngấu nghiến. Bị tấn công bất ngờ, mụ vợ giật mình thức giấc hoảng hốt. Vừa nháng thấy bản mặt tôi là nó đã lu loa cái miệng: “Trời ơi hôi quá. Cái thứ chồng trời đánh, chẳng làm ăn gì ra hồn, chỉ nhậu là giỏi”. Tôi thì thào: “Chậc ! Cho tui mần cái coi bà xã”. Và bất chấp bả vùng vẫy chống cự, tôi mặc sức thả con heo ra vật lộn và quyết tâm phen này quất cho con vợ một trận tới số.
Đúng là thuốc thần, dữ dằn như mụ vợ bà la sát của tôi mà đã phải nằm im chịu trận. Chỉ có vài phút thôi mà tôi thấy nó hiệu nghiệm một cách thần kỳ. Tôi có cảm tưởng như mình đang sống lại thời trẻ trâu 20 tuổi, còn mụ vợ chằn tinh của tôi thì rên siết quằn quại như con giun đang bị dí chặt xuống đất. Tôi hổn hển nói thì thào vô tai bả: “Thấy sao cưng?”.
Nhưng…ái da…!, có cái gì đó không ổn đang xảy đến. Một cơn đau thắt ngực bỗng dưng xuất hiện bất ngờ và bóp nghẹt hơi thở khiến tôi hớp hớp không khí như một con cá mắc cạn. Trời mẹ ơi sao mà đau và khó thở quá. Giống như có một con quỷ nào đó thò tay bóc quả tim tôi rứt phăng ra khỏi lồng ngực. Quá đau đớn, tôi chỉ kịp hét lên một tiếng và ngã vật ra. Có một âm thanh như tiếng bom nổ vang rền trong đầu và ánh sáng chung quanh chợt tắt phụp như cúp điện. Tôi còn kịp nghe mụ vợ la hét thất thanh: “Cứu, cứu với….”. Rồi chìm nhanh vào bóng tối hư vô, bên tai có tiếng o o kéo dài một lúc nữa mới dứt. Tôi hết còn biết gì ráo.
Chẳng biết mê man được bao lâu, đột nhiên tôi bừng tỉnh dậy. Ánh sáng lờ mờ và chung quanh vô cùng im ắng. À không, có tiếng côn trùng rỉ rả như đang trên một cánh đồng xa vắng nào đó nữa chứ. Tự hỏi ủa bộ mình đi ngủ với giun rùi sao cà? Tôi huơ tay mò mò chung quanh, không thấy mụ vợ đâu hết. Rõ ràng là tụi tui đang quấn lấy nhau hùng hục vừa nãy mà. Mắt cũng dần quen với bóng tối nhưng tôi không thấy bất cứ thứ gì chung quanh, cảm giác giống như mình đang ở trong một khoảng không với bóng đêm nhờ nhờ mờ mịt. Thỉnh thoảng trên trời có vài tia chớp sáng lòa vang rền tiếng sấm.
Bỗng có một giọng nói nhỏ như tiếng mèo kêu nhưng rất rõ ràng, nghe hơi vang vang như tiếng vọng của hiệu ứng Echo khi mình hát karaoke kẹo kéo. “Đi chưa cu? Ngồi ngó gì nữa?”. Tôi quay ra phía sau lưng, và suýt ngất xỉu vì phát khiếp.
Một thằng cha mặt mũi trắng bệt với hai con mắt vô hồn xanh lè như mắt mèo ở đó từ lúc nào, đang ngó tôi lom lom dò xét. Nhìn kỹ vẻ mặt cũng khá điển trai bảnh tỏn và có nét ngầu rất điện ảnh hao hao như Keanu Reeves trong vai sát thủ John Wick. Có điều ở thằng cha này toát ra sự lạnh lẽo rùng rợn thấy ớn. Tự nhiên tôi xổ tiếng Anh, chắc vì tưởng đang ở nước ngoài thì phải: “Excuse me, Where is this?”
Hắn nhìn tôi nói với vẻ bực bội: “Nói tiếng Việt đi cha nội. Đây là vùng đệm giữa hai thế giới. Ông mới vừa đứt bóng rồi, đang quá cảnh ở đây. Chuẩn bị theo tui qua bên kia”. Hắn nheo mắt nói thêm: “À bên kia là địa ngục đó nha, chứ cỡ ông không có cửa lên tới thiên đàng đâu?”
Tôi ngạc nhiên: “Ủa chết rùi hả, tui thấy vẫn sống nhăn đây mà. Who are you? Tại sao tui phải theo ông?”
Hắn nhìn tôi lẩm bẩm: “Sống cái con chuột cống á!” và rút ra từ trong cái áo dài đen lụng thụng như áo chùng của thầy tu một cái lưỡi hái cắt cỏ dài thoòng và sáng hoắc. Lúc này tôi mới nhận ra thằng chả rất giống với một chiến binh Hồi giáo tự xưng IS. Chỉ có khác đây là một con dao lưỡi liềm chứ không phải súng tiểu liên hay mã tấu như thường thấy trong phim Mỹ. Có điều tôi thắc mắc, con dao dài vậy mà sao nó nhét hết vào người được nhỉ?
Hắn lại nhìn tôi với vẻ chế giễu và nói bằng một giọng châm chọc: “Tui là thần chết. Ông die con mịa nó rồi, vì uống thuốc không rõ nguồn gốc, không theo sự chỉ dẫn của Bác sĩ. Đúng là ngu như bò. Còn giờ thì You should follow me right now. OK theo tao!”
Vậy là hiểu rùi. Tôi biết mình vừa bị nhồi máu khi đang phê và đã về chầu ông bà ông vãi. Nhưng đi kiểu này hỏng ổn chút nào, bỏ lại bao nhiêu thứ dang dở thì làm sao mà yên tâm hả trời? Tôi cố gắng năn nỉ để được nán lại một chút. Mấy chục năm làm ăn nên tôi rất biết cách thuyết phục. Tôi nói: “Haizzz, thì đi. Nhưng làm ơn cho tui thu xếp công chuyện và nhìn mặt vợ con lần cuối. Ông đi đâu đó làm vài chai trong khi chờ tui được hông? Chỉ vài tiếng thui. Làm ơn đi mà.”
Hắn liếc xéo với vẻ bực bội và chán nản: “Người Việt tụi bây chuyện gì cũng năn nỉ. Thằng nào cũng vậy hết á. Mà tao cũng không biết mày tính thu xếp cái kiểu gì? Tao thì hổng hẹp hòi, chỉ là rồi mày sẽ hối hận cho coi. Lúc đó tự chịu trách nhiệm, đừng trách sao tao không nói trước”.
Giờ thì tôi thấy thằng cha này cũng chẳng giống thần chết đáng sợ một chút nào, thậm chí còn có cảm tình với hắn nữa mới kỳ cục chứ. Đang suy nghĩ linh tinh, bỗng hắn co chân đạp tôi một phát vào đít như trời giáng. Nghe văng vẳng giọng hắn nói nhỏ như mèo kêu: “Đi đi cu, cho mày 2 tiếng, còn tao chờ ở đây chứ nhậu nhẹt cái đếch gì…”
Giờ thì tôi đang có mặt trong nhà ngay cầu thang lên lầu. Nhưng chẳng ai nhìn thấy tôi. Có điều lạ là sao tôi thấy khỏe re, bước đi nhẹ nhàng thoải mái. Thậm chí chân bước lên cầu thang để vào phòng ngủ ở tầng ba, phóng như bay mà không hề thấy mệt hay ná thở như mọi lần. Tôi tự nghĩ: “Kể ra chết vầy cũng hông có gì ghê gớm lắm há.”
Haizzzz, có điều thứ tôi nhìn thấy ở trong phòng khi lên tới lầu ba làm tui tụt bà nó cảm xúc. Đó là tôi nhìn thấy ….tôi. Một thằng cha già khú thảm hại đang nằm chết ngay đơ cán cuốc ở trên giường. Có ai đã kịp mặc vô giùm tôi bộ đồ Pijama mới keng xà beng rồi. Phải chớ, tôi nhớ lúc tôi lên đường cũng là lúc nude 100% và đang phê như con dê trên bụng mụ vợ. Hihi, thôi kệ. Chết vậy cũng sướng. Chỉ có con vợ tui chắc sợ mất hồn mất vía nhỉ? Có khi bả còn đang chưởi rủa nát nước không chừng. Đại loại như: “Chết bờ chết bụi đâu hỏng chết, mà nó lại trèo lên người tui nó chết. Đúng là đồ khốn nạn”. Bất giác tôi khoái chí cười lên ha hả. Tiếc cái không nhìn được vẻ mặt chết khiếp của con mụ lúc đó. Hihi…
Chẳng có ai trong phòng, cũng chán nhìn ngắm cái thây ma xám ngoét của mình. Tôi lướt ra ngoài ngó quanh quất. Á à giờ mới phát hiện là tôi có khả năng bay lượn như trong phim con ma dzui dzẻ nữa kìa. Thật là feeling gì đâu á. Hí hi…
Tôi nghe ở tầng dưới có vẻ ồn ào. Mọi người đang tụ tập lo ma chay cho tôi thì phải. Tiếng thằng con út của tôi vang lên từ dưới nhà, hình như nó đang nói chuyện với nhà đòn qua phone: “Mấy ông đưa dàn nhạc tới liền cho kịp tẩn liệm nghe.” Trời ạ, hình như tụi nó không nhớ rằng ngày xưa thằng bố nó vẫn ghét ba cái thứ nhạc đám ma ò ý e ảo não và làm điếc tai hàng xóm này sao cà?. Có lần tôi còn nói một mai tao chết tụi bây đừng có gọi kèn trống nghe, đưa tụi nó vô nhà làm ầm ĩ là tao xì hơi thúi hoắc cho mà hửi đó. Cứ phát nhạc Rock hoặc BoneyM, Abba…gì đó cũng được, nếu muốn êm ả thì cứ mở Capenters cho tao nghe là OK. Tuyệt đối cấm tiệt ba cái loại Rap riếc tào lao vớ vẫn đấy nhé!. Haizzz, rồi hỏng biết lát nữa xì hơi kiểu gì đây, cái vụ này tôi chưa có kinh nghiệm. Bực mình quá.
Từ trên lầu thượng bổng vẳng xuống tiếng cười khúc khích rất ư là rậm rật. Hình như đó là âm thanh quen thuộc của mụ vợ tôi lúc hứng tình thì phải. Trời mẹ ơi, nghe cái giọng cười mất dạy đó ai mà biết mụ vừa có thằng chồng mới chết chỏng cẳng ở đây ta. Tôi bèn phóng nhanh lên đó xem đang xảy ra chuyện gì.
Cái phòng kho trên đây khá rộng và cũng là chỗ ngủ lại cho thằng tài xế riêng của tôi. Đứng ngoài cửa, nghe tiếng mụ vợ thì thào: “Thôi mà, bây giờ hỏng được, để tối đã hén.” Rồi cái giọng ồm ồm của thằng tài xế chết tiệt: “Ổng chết rùi mà, mọi người đang lu bu ở dưới, có ai lên đây đâu. Cho em làm một cái đi bà chủ.” Im lặng một chút rồi có tiếng hun nhau chùn chụt. Tôi như trời trồng và chết đứng như Từ Hải, mụ vợ của tui ngoại tình từ hồi nào vậy cà?. Sao mình chết rùi mà vẫn toát mồ hôi đầm đìa và tay chân run lẫy bẫy. Tôi phóng nhanh vào phòng và hét to: “Tao cho tụi bây chết mẹ hết!”. Nhưng trời ơi là trời, tôi vung chân vung tay đấm đá bọn chúng chỉ toàn là vô không khí, còn đôi gian phu dâm phụ vẫn hổn hển ôm ấp, hun hít và sờ soạng nhau mà chẳng có biểu hiện gì nhận ra cái thằng bị cắm sừng đang lồng lộn ngay đó. Mụ vợ vừa thở dốc vừa lèm bèm chưởi thằng chồng chết là tui: “Hỏng biết hồi hôm lão ăn cái giống gì mà sung như ngựa vậy đó. Nhưng mới được vài phút đã lăn đùng ra chết. Đúng là thứ đồ trời đánh mà.” Cái thằng khốn nạn kia cười hinh híc nói: “Vậy hả, em đang bù cho chị đây nè!”
Hết chịu nổi, tôi lao nhanh ra ngoài, tức muốn trào máu. Cảm giác bất lực và giận dữ quay lại rõ mồn một như trước kia, lúc tôi còn….chưa chết. Nhắm không xong, tôi bỏ đi xuống nhà, vì còn ở lại thêm phút nào nữa chắc phải lên cơn nhồi máu hay đột quỵ quá. Nhưng tôi sực nhớ ra ủa còn chết gì nữa, mình ngỏm củ tỏi rùi mà. Thần chết đã cảnh báo mà không nghe. Có còn giải quyết được gì đâu mà đòi ở lại. Haizzzz.
Ngang qua phòng thằng con lớn ở lầu hai nghe tiếng nói chuyện thì thầm. “Ông già tự nhiên lăn đùng ra chết bất đắc kỳ tử, đành hoãn lại đợi đám ma xong mình cưới cưng há!”. Tiếng con bồ của nó phụng phịu nhỏng nhẽo: “Hỏng chịu đâu, phải cưới chạy tang luôn, nếu không đợi tới 3 năm lận á.” Thằng quý tử của tôi cười hic hic: “Nếu cưới nhau lúc này thì tụi mình có được động phòng hông ta?”. Hình như con kia đấm vào lưng nó nghe huỳnh huỵch: “Đồ quỷ nè, động phòng từ hồi nào rồi chứ bộ chưa hả?”. Và hai đứa nó ôm nhau cười ngặt nghẽo.
Tui tự nhiên bâng khuâng nghĩ ngợi: “Té ra là mình sống hay chết gì cũng đều không có tí ảnh hưởng nào đến hòa bình thế giới cả nhỉ.”
Tôi thấy buồn, đến nổi không còn hơi sức bay lượn như chim được nữa. Tôi lê chân lệt bệt đi xuống phòng khách. Nhà đòn đang chở quan tài tới. Thằng út có vẻ bận rộn nhất nhà. Nó đang chỉ đạo mọi thứ cho cái đám ma của ông già tía. Nó gọi phone nghe om sòm: “A lô má đâu, sắp đến giờ tẩn ông già, thầy chùa chuẩn bị tới tụng kinh rùi kìa.” Á à thằng này cũng còn được.
Tiếng mụ vợ tôi văng vẳng: “Ờ chờ má làm mặt một chút rồi tao xuống liền”. Trời đất, nếu không có tâm trạng đau khổ thì cũng phải làm màu chút chớ. Bả còn định trang điểm như sắp đi nhảy đầm ở vũ trường nữa kìa. Định bêu riếu tôi hay sao á. Mà không biết bả với thằng dịch vật kia chịu buông nhau ra chưa nữa.
Rồi tôi nghe nó gọi cho thằng tài xế: “A lô, ông qua bãi mang xe về tui đi công chuyện. Ổng chết rùi, giờ xe đó tui tự lái. Khỏi cần tài xế nữa. Sáng mai chờ tui ở đây để thanh lý hợp đồng luôn. OK?” Hahahaha, cái vụ này thì tôi chịu, tống cổ cái thằng khốn đó ra khỏi đây càng nhanh càng tốt. Có tiếng mấy mẹ con nó tranh cãi ồn ào về số phận của thằng tài xế lưu manh vừa bị đuổi việc. Rồi có tiếng thằng cu lớn nói to giành của với thằng út: “Ê cu, cái xe của Ba là tao đi. Mày xài chiếc xe cũ thì có. Đừng có cãi”
Thế là anh em nó hục hặc cãi lộn um sùm như một cái chợ chồm hổm. Tôi biết nhà này bắt đầu loạn rồi. Nhưng Rắn đã mất đầu, còn làm được gì nữa hả trời.
Một lát sau, tiếng kèn trống vang lên lung tung xòe ỏm tỏi. Mấy cha nhà đòn cho cái thây ma đã cứng đơ của tui vào mấy cái bao nylon to đùng quấn lại rùi buột chặt như đòn bánh tét. Nhìn cảnh tượng đó tôi mắc ói quá nên bỏ đi chỗ khác.
Haizzzz. Tôi thấy chán quá, phải chi nghe lời lão thần chết đi luôn thì đâu phải chứng kiến mấy cảnh này. Bây giờ thì mình hết là con ma dzui dzẻ mà đã biến thành con ma buồn bã thật rồi.
Đang suy nghĩ vẫn vơ thì chợt có tiếng nói (như tiếng mèo kêu) vang lên sau lưng: “Ê cu, tui có chuyện muốn nói với ông”. Thằng cha Thần chết đứng lù lù sau lưng từ lúc nào. Khứa lão này chuyên môn xuất hiện từ phía sau làm tôi giật mình không hà.
Tôi hỏi sẳn giọng: “Chuyện gì? Chưa hết hai tiếng mà you. Nhớ tui hả?”
Hắn ngoác mồm cười cợt ra cái điều chế giễu: “Trời, câu hỏi ngu nhất trong năm kìa. Mày nghĩ sao vậy? Có chuyện gấp gấp đây.”
Thần chết làm cái vẻ mặt thân thiện nói nhỏ: “Xin lỗi mày nghe, tao phết lộn tên mày trong sổ sinh tử. Lẽ ra là cái thằng nằm dưới. Lúc nãy ngồi chờ, coi lại sổ sách tao mới phát hiện ra sự nhầm lẫn. Sorry again !”.
Tôi ngẩn ngơ, chẳng hiểu gì cả. Hắn thúc giục: “Nhanh lên, tao trả mày trở lại. Mau nhập vô xác, không kẻo nó thúi mất.” Hắn giải thích: “Nếu thi thể bắt đầu thiu rồi, thì phải đưa mày xuống địa ngục trước thời hạn dù mày có muốn hay không.”
Tôi la lên: “Sao kỳ vậy?”
Thằng cha hậu đậu này nhún vai: “Coi như xui đi há. Lẹ lên mày, tao nghĩ nó bắt đầu có mùi rồi đó”.
Tôi chán nản: “Haizzz. Đúng là chuyện trời ơi. Nếu xuống địa ngục thì sao? Có được giảm án không?”
Hắn nói với vẻ nghiêm trang giả tạo: “Chẳng có giảm giếc gì sất. Theo điều số 8, khoản 2 của luật âm ty mới cập nhật. Thằng nào đã vào địa ngục thì phải chịu mọi hình phạt theo đúng bộ luật hình sự được áp dụng vào năm một ngàn không trăm hồi đó.”
Thần chết nhìn tôi nói với vẻ dọa dẫm và khoái chí thấy rõ: ”Số của mày thì phải chịu nhục hình để bị trừng phạt về những tội đã gây ra lúc còn sống. Thế này nhé, mày là chuyên gia ăn tục nói phét phải không? Nếu phải thì sẽ bị bẻ răng cắt lưỡi. Mày có gian dâm, ngoại tình không? Nếu có thì mày bị thiến đực thành thái giám, tội mua gian bán lận trộm cắp phải bị chặt tay v/v…Truy ra thêm tội nào thì cứ xén bớt công cụ gây án liên quan cho đến hết thì thôi. Mà theo tao nghĩ thì mày chắc là bị xén gọt trụi lũi hết thôi. Hiểu chưa cu?”
Tôi rùng mình kêu lên: “Má ơi ! May quá ! Không nói nữa, tao quay lại đây. Đồ thần chết cà chớn !”
Gã tử thần khó ưa phá lên cười hô hố: “Cái vụ chết lộn cũng hay mà. Mày mới ngủm có vài giờ, còn nằm tô hô ở đó mà đã chứng kiến mụ vợ gian dâm, con cái vô tình vô nghĩa. Ở lâu thêm chút sẽ xem được cảnh vợ mày bị người ta xài, con mày bị thằng khác nó sai. Tài sản ky ca ky cóp cả đời thì bị con vợ mày và anh em nó giành giật xâu xé. Coi bộ vui lắm á, khỏi cần xem phim trên ti vi.” Hắn có vẻ khoái trá khi xoáy sâu vào nỗi đau của tôi.
Tôi thiểu não nói: “Thôi đi, nói hoài ! Con mịa nó, thà xuống địa ngục còn sướng hơn !”
Hắn an ủi ra vẻ thông cảm một cách giả dối: “ Hic, ráng đi cu. Trong cái rủi có cái may. Đây là dịp cho mày nhìn ra chân tướng mọi thứ. Cũng tốt mà hén. Quay về xử lý chuyện nhà đi ha.”
Trước khi biến mất, hắn còn nhìn tôi cười cợt: “Nè cu, cứ lao nhanh hết cỡ vô cái xác nghe một cái huỵch thì sẽ sống lại thôi. Good luck nhe!” Chợt hắn nheo mắt: “ Ê you, tao khoái con vợ mày rồi đó. Hihihi…Bye bye nhe. See you later!.” Tôi nhìn hắn dứ dứ nắm đấm rồi phóng như bay xuống nhà.
Sau đó thì mấy ông cũng có thể tưởng tượng ra được sự kinh hoàng xảy ra trong nhà tui rồi phải không. Cả đám nhà đòn và mấy mẹ con nó lăn đùng ra chết giấc khi thấy tui cựa quậy đùng đùng xé cái bao nylon trong lúc thầy chùa đang tụng kinh. Cũng may là chưa đóng nắp hòm. Nếu không thì chắc toi luôn chết ngộp quá. Bực cái là lão thầy tụng còn chưa tin tôi sống lại, hắn ra sức gõ mỏ tụng kinh hăng hơn để quyết trừ yểm con quỷ nhập tràng là tui. Hihihi…
Mấy ông chắc còn nhớ cái vụ chết đi sống lại gây náo loạn trên báo chí và cộng đồng mạng một thời phải không? Tui đó ! Nhờ vậy mà tôi trở nên nổi tiếng như cồn. Fan hâm mộ của tôi giờ còn đông hơn quân Nguyên. Khỏi phải nói, mọi thứ bổng trở nên thuận lợi bất ngờ. Kể ra chết một lần cũng không tệ. Tôi sắp được đề cử làm nhân vật của năm rồi đó nha.
Có điều, sau vụ đó mụ vợ lăng loàn của tôi hỏng dám cho tôi đụng vô nữa. Và tụi tôi cũng chia tay rồi. Cái giá của chuyện chết lộn là…tan nhà nát cửa. Tôi gần như phải làm lại mọi thứ, nhưng có vẻ như tất cả đều đã muộn và không còn nhiều thời gian. Nhưng thôi, kệ bà nó. Chẳng việc gì mà ầm ĩ.
Mà nè, nhắc nhỏ với mấy ông một chuyện. Cần thuốc men gì thì cứ đi Bác sĩ cho chắc, đừng uống bậy mà chết mất ngáp đấy nhé. Chúc mọi người may mắn và chơi bời vui vẻ. OK ?
Comments
Post a Comment
CAFE SAIGON cảm ơn bình luận của Bạn.